Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 133 - Chương 133. Giang Phong

Chương 133. Giang Phong Chương 133. Giang Phong

Chương 133: Giang Phong

Từ Toa vẫn luôn miệng gọi là “bác sĩ Tiểu Giang”, nhưng mà bác sĩ Tiểu Giang tên thật là gì, cô quả thật chưa từng hỏi qua.

Mà lúc này, bác sĩ Tiểu Giang đứng ở trước mặt cô, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô, Từ Toa ngại ngùng một giây, sau đó cô cây ngay không sợ chết đứng: “Chẳng lẽ tôi nhất định phải biết tên của anh ư?”

Được rồi, quả đúng là cây ngay không sợ chết đứng.

Ừm, cây ngay không sợ chết đứng, cô chính là không xấu hổ.

Từ Toa rất kiên định, quả nhiên, bác sĩ Tiểu Giang có chút ngại ngùng.

Sắc mặt anh mang theo chút đỏ ửng: “Vậy tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Giang Phong, phong trong lá phong, năm nay 21 tuổi.”

Từ Toa: “…”

Được rồi, tôi đã biết, 12 tuổi anh đã thi đỗ đại học.

Rất muốn rất muốn mắng chửi người.

Không phải do có ý kiến gì với anh, mà chính là nước mắt đố kị của kẻ học dốt!

Chẳng qua có điều cái tên Giang Phong này nghe rất hay, cảm giác tên “Giang Phong” đều là mỹ nam. Cô vẫn còn nhớ Tuyệt Đại Song Kiêu.

Từ Toa: “Tôi tên Từ Toa, năm nay 16 tuổi.”

Giang Phong mỉm cười: “Tôi biết, vậy bây giờ chúng ta đi như thế nào đây?”

Từ Toa lập tức lấy lại tinh thần: “Chúng ta đi tới dãy nhà lầu cũ.”

Giang Phong nhướng mày, rất chắc chắn: “Em có thể mang đồ ra bên ngoài.”

Từ Toa không còn gì để nói.

Mãi lâu sau, cô ngẩng đầu thừa nhận: “Đúng vậy, cho nên, vậy thì đã làm sao?”

Đôi mắt to của cô nhìn chằm chằm Giang Phong: “Anh sẽ hại tôi sao?”

Từ Toa có thể phủ nhận, thế nhưng cả hai bên đều biết dưới tình huống của “thành phố” này, bản thân mình có chút khác thường gì, Giang Phong đều sẽ phát hiện ra không đúng. Người bên ngoài không thể biết được là bởi vì mọi người không thể nghĩ ra vẫn còn có những chuyện thần kì như thế này.

Vì thế cho dù có chút gì đó không hài hòa, cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Thế nhưng điều này lại vô dụng với Giang Phong, bởi vì anh có thể xuất hiện ở đây, anh đã nhìn thấy qua một số thứ gì đó, vì thế sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện ra cô khác lạ, nếu đã như vậy, Từ Toa cảm thấy bản thân không cần thiết phải che giấu.

Nếu như đã hợp tác, vậy thì thẳng thắn chính là cơ sở của hợp tác.

Từ Toa từ nhỏ đã là một đứa trẻ cô đơn, không tính là rất có cảm giác an toàn, đối với mọi người đều có khoảng cách an toàn nhất định. Thế nhưng, con người Giang Phong này lại mang tới cho người ta cảm giác rất thoải mái. Đến cả kiểu tính cách như Từ Toa cũng cảm thấy anh rất đáng tin cậy.

Đương nhiên, trên thực tế có đáng tin hay không, điều này cũng không dễ nói.

Thế nhưng người này mang đến cho người ta loại cảm giác đáng để tin tưởng.

Có lẽ đây chính là một tên biến thái, biết được bản thân cô có năng lực như thế này, sẽ nhốt cô lại, bắt cô không ngừng lấy đồ bên trong, coi cô như một cái bình chứa bảo vật. Thế nhưng, Từ Toa lại nhiều hơn anh mấy tính năng, Từ Toa so với Giang Phong có nhiều cơ hội hơn, cô có thể tự chủ lấy đồ ra bên ngoài là nguy hiểm, nhưng cũng là một loại bảo vệ khác. Phải biết rằng, cô vẫn chưa đi tới những nơi có vũ khi đâu, mặc dù lúc rút lui nhất định sẽ mang theo một ít.

Chẳng qua một tháng hỗn loạn đủ để tạo thành rất nhiều lỗ hở.

Công phu có cao đến đâu cũng sợ dao thái rau.

Chỉ là nếu như thật sự tìm được mấy loại vũ khí như súng gỗ gì đó, vậy dao thái rau kia đúng là vô dụng.

Hơn nữa, cô mỗi ngày đều có thể tiến vào trong, so với kẻ thỉnh thoảng mới có thể tiến vào như anh thì nhiều cơ hội hơn.

Từ Toa: “Thật ra tôi không tin tưởng anh nhiều như thế đâu, chẳng qua đã đến nước này, chúng ta đều phải cố gắng bày tỏ thiện ý của mình với đối phương, bởi vì cho đến trước mắt, chúng ta là hai người duy nhất khác biệt ở đây.”

Giang Phong gật đầu: “Tôi hiểu.”

Từ Toa trên dưới đánh giá Giang Phong một chút, vẫn có thêm vài phần phòng bị.

“Cho dù anh có là một kẻ xấu, cũng mong anh giả bộ làm người tốt, ít nhất là ở trước mặt tôi vẫn luôn giả bộ làm người tốt. Đây là cơ sở cho sự hợp tác của chúng ta.”

Giang Phong cười thành tiếng: “Cô nhìn tôi có giống người xấu sao?”

Từ Toa đáp: “Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Giang Phong không nhịn được đưa tay xoa đầu Từ Toa, tóc cô rất mượt, bị anh vò cho ướt, Từ Toa trừng to mắt, không hài lòng: “Hình như anh hơi ngứa tay đấy.”

Giang Phong đứng thẳng người, đưa tay ra: “Nào, dậy đi!”

Từ Toa cười khẩy, Giang Phong cũng không khách sáo, trực tiếp nắm chặt tay Từ Toa, kéo cô lên.

Bình Luận (0)
Comment