Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 134 - Chương 134. Đồng Hành

Chương 134. Đồng hành Chương 134. Đồng hành

Chương 134: Đồng hành

Anh nhìn về phía trước, giọng nói không lớn, nhưng rất nghiêm túc: “Thật ra tôi… Không phải người tốt lành gì.”

Từ Toa cau mày.

Giang Phong quay đầu lại, đột nhiên trên mặt nở nụ cười tràn đầy ác ý.

Từ Toa: “Con mẹ nó!”

Đây rõ ràng là ác ý đập vào mặt.

Cô lập tức trở nên hung dữ, cảnh giác nhìn Giang Phong. Giang Phong không nhịn được mà bật cười, nụ cười của anh vô cùng trong trẻo, giống như ác ý vừa xuất hiện kia hoàn toàn không tồn tại, anh thu liễm nụ cười: “Tôi không phải người tốt lành gì, chẳng qua cũng không phải người xấu, đại khái tôi chính là người bình thường.”

Nếu nói như vậy, Từ Toa vẫn có thể hiểu được.

Cô nói: “Vậy có ai không phải người bình thường đâu, tôi cũng vậy mà.”

Cô nhìn Giang Phong, đột nhiên nói: “Chẳng qua, lúc nãy anh vừa xuất hiện không giống người bình thường đâu đấy.”

Giang Phong giơ tay thề: “Tôi quả thật là người bình thường, tôi cam đoan, không những tôi là người bình thường, còn là một người bình thường không tệ đâu.”

Từ Toa nghi ngờ nhìn anh.

Giang Phong: “Thật đấy.”

Từ Toa hỏi ngược lại: “Thật hơn cả trân châu?”

Giang Phong mỉm cười: “Thật hơn cả trân châu.”

Từ Toa nheo mắt nhìn, không ngừng lẩm bẩm một mình: “Có người bình thường nào đánh nhau lại nhanh nhẹn như vậy đâu?”

Cô cảm thấy ngay từ lúc đầu Giang Phong đã không sử dụng toàn bộ sức lực, ban đầu anh chỉ muốn khống chế cô.

Giang Phong: “Tôi sống trên núi ba năm, thân thủ mà không tốt thì sớm đã làm mồi cho sói rồi.”

Thấy Từ Toa càng mở to mắt hơn, Giang Phong hiểu rồi, Từ Toa không biết.

Anh nói tiếp: “Đại khái vào ba năm trước đây, tôi tìm được di thư của ông nội ở trong nhà, lúc đó mới biết được, ông cụ hi vọng tôi vì ông ấy mà lên núi chịu tang ba năm. Tuy lúc đó ông cụ sắp qua đời được hai năm, nhưng tôi vẫn quyết định hoàn thành tâm nguyện của ông cụ, sau đó tôi đã xin nghỉ việc, chuyển mộ phần lên trên núi, bốn tháng trước mới xuống núi làm bác sĩ trong thôn.”

Từ Toa: “…”

Cô từ trên xuống dưới, nghiêm túc nhìn Giang Phong, thật đúng là không nhìn ra, dáng vẻ người này ôn hòa, thế mà còn trải qua chuyện thần kỳ như vậy.

Một mình sống ở nơi có mộ phần ba năm, vừa nghĩ thôi đã cảm thấy thật đáng sợ rồi.

Từ Toa không muốn lui tới với người không thân thiết, đây là thói quen của thanh niên thời nay, thế nhưng mặc dù không thích, cũng không có nghĩa là thích cuộc sống một thân một mình ở nơi hoang dã, càng đừng nhắc đến chuyện gần đó có một ngôi mộ, như thế trong lòng có áp lực rất lớn.

Thời gian lâu dần, cũng không biết có bị trầm cảm gì không.

Cô chớp mắt đồng tình: “Anh cũng quá thảm.”

Giang Phong cười, nửa đùa nửa thật nói: “Thật ra cũng khá tốt, chẳng qua lúc xuống núi nhìn thấy người còn thở, đều cảm thấy vừa đáng yêu lại thân thiết.”

Từ Toa: “Phụt!”

Cô rất muốn hỏi, cho nên đối với ai, anh cũng đều cười tủm tỉm, đều có thái độ tốt.

Hóa ra ở cạnh mộ quá lâu, hiếm khi thấy người sống.

Giang Phong đưa tay ra xem đồng hồ: “Sắp mười giờ rồi, chúng ta có qua đó hay không?”

Từ Toa biết chiếc đồng hồ kia 12 giờ sẽ vang lên, cô sảng khoái nói: “Còn hai tiếng đồng hồ nữa, vẫn còn kịp, đi thôi.”

Từ Toa dựng chiếc xe đạp địa hình lên: “Anh có xe không?”

Giang Phong gật đầu, từ trong góc của ngôi nhà đẩy ra một chiếc, nói: “Đi thôi.”

Hai người đạp xe, Giang Phong mỉm cười hỏi: “Chẳng phải cô không biết đi xe à?”

Từ Toa đáp: “Xe thồ thì không biết.”

Giang Phong gật đầu, mấy cô gái mảnh khảnh đạp xe thồ, quả thực không tiện.

Anh nhắc nhở: “Cô có thể tìm một chiếc xe đạp ở trong này mang ra ngoài.”

Từ Toa sững sờ vỗ đầu: “Đúng nhỉ, quả thật có chút đạo lý, chẳng qua tôi nên giải thích thế nào về lai lịch của nó?”

Giang Phong đáp: “Cô cứ nói là mua, chẳng lẽ bọn họ còn có thể đi bới móc hỏi chi tiết à?”

Từ Toa gật đầu: “Anh nói cũng đúng.”

Có xe rồi, động tác nhanh hơn rất nhiều, hai người rất nhanh đã đến được điểm đích, nơi này Từ Toa vẫn rất thân thuộc đấy, cô quen cửa quen nẻo dẫn theo Giang Phong lên lầu, Giang Phong: “Hình như nơi này đã trải qua chuyện gì đó.”

Ánh mắt Từ Toa lóe lên, không nói sự thật.

Con người luôn luôn nên giữ một chút bí mật.

Cô thuận miệng đáp: “Cũng không phải chỉ có mỗi chỗ này loạn như vậy, khắp nơi đều thế này. Lần trước tôi ở tầng một tìm kiếm qua rồi. Đi thôi, chúng ta lên tầng hai.”

Cô với Giang Phong cùng nhau lên lầu, cả hai người cùng tiến vào căn phòng cuối cùng ở bên trái, Từ Toa: “Chúng ta chia ra để tìm nhé?”

Giang Phong: “Được.”

Từ Toa tự mình tiến vào trong bếp, Giang Phong đi theo phía sau cô, Từ Toa quay đầu lại: “Không phải chia nhau ra tìm hay sao?”

Giang Phong hỏi: “Chúng ta tìm thứ gì?”

Từ Toa thở dài một tiếng, nhất thời vậy mà không biết nói gì, cô nói: “Tất nhiên là tìm chút đồ ăn gì đó. Cho dù có cầm vàng bạc châu báu, ra ngoài cũng không thể tiêu.”

Bình Luận (0)
Comment