Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 145 - Chương 145. Bay Rồi

Chương 145. Bay rồi Chương 145. Bay rồi

Chương 145: Bay rồi

Bà Từ gật đầu, vui vẻ nhìn Từ Toa: “Bà biết ngay cháu là người trong sạch, Đại Sơn Tử, con nhìn con đi, về chuyện này con đúng là không bằng Hổ Nữu Nhi, Hổ Nữu Nhi nói đúng, tuy có thể mua được ở chợ đen, nhưng nói gì thì nói vẫn có nguy hiểm, mấy năm trước nạn đói, tất cả mọi người đến đó, chuyện đấy cũng không tính là nghiêm trọng, nhưng mấy năm nay, rõ ràng đã nghiêm hơn không ít. Tuy nói chưa chắc đã có vấn đề gì, nhưng nếu như xui xẻo bị bắt sẽ bị xử lý như thế nào? Nhà ta khác với những gia đình kia, chị con là liệt sĩ, anh rể con còn làm cán bộ trong quân đội, cháu gái con làm việc trong ban quản lý đội. Phó trấn Du giúp chúng ta cũng không mưu cầu gì, chúng ta không thể vì chợ đen mà làm mất mặt cô ấy, nếu vì chợ đen mà bị người ta nắm thóp, lời ra tiếng vào, càng nhiều hơn chính là phiền phức.”

Từ Sơn: “Con biết rồi.”

Từ Toa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bà ngoại thì cười nói: “Mọi người nghĩ mà xem, những lãnh đạo trong trấn, trong huyện, chẳng lẽ không có lúc nào thèm ư? Hiện tại một số gia đình công nhân, thứ bọn họ thiếu chưa chắc đã là tiền, mà chính là vật tư có tiền cũng chưa chắc mua được. Bọn họ nhất định cũng giống như chúng ta, thế nhưng cháu không tin, bọn họ dám tùy tiện đi dạo chợ đen mua đồ, đoán chừng đều có cách của riêng mình, ít nhất cũng vô cùng ổn thỏa, chờ cháu đến chỗ dì Du hỏi thăm qua.”

Hiện tại Từ Toa đã cảm thấy phó trấn Du chính là một con đường dễ dùng.

Bạn xem, bất kỳ lúc nào cũng có thể lôi ra làm tấm bia đỡ đạn.

Những lời này của Từ Toa nhận được sự tán đồng của mọi người, bà Từ gật đầu: “Cháu nói chuyện cẩn thận một chút, nếu như người ta không muốn nói, cũng đừng hỏi nhiều.”

Từ Toa gật đầu.

Bà Từ lại cảnh cáo vợ chồng Từ Sơn: “Chuyện này hai đứa giữ chặt trong lòng, ra ngoài không được phép nói lung tung, nhất là con đấy Đại Sơn Tử.”

Từ Sơn ấm ức: “Sao lại là con chứ, vợ con còn nói nhảm nhiều hơn cả con.”

Cổ Đại Mai gõ đầu ông chồng nhà mình hai cái: “Em có thể giống anh à? Em keo kiệt như thế, liên quan đến chuyện ăn uống của nhà mình, em đâu nói lung tung? Em còn sợ có kẻ không biết xấu hổ làm tiền đấy.”

Từ Toa: “…”

Tính cách của mợ đúng là như thế.

Nói đến mợ, Từ Toa nghĩ đến đôi giày của mình, cô ghét trời mưa, đôi giày của cô cũng theo đó mà ướt.

Từ Toa: “Mợ à, mợ làm thêm cho cháu hai đôi giày nữa đi, cháu không để mợ làm không công đâu, dùng đồ để đổi.”

Cổ Đại Mai nghe xong, mắt sáng lên: “Thật ư?”

Từ Toa gật đầu: “Thật.”

Bà Từ nghiêng đầu nhìn: “Đều là người trong nhà cả, con còn không biết xấu hổ mà lấy đồ à? Buổi trưa hôm nay con ăn cải trắng xào tương bò là do Hổ Nữu Nhi bỏ ra đấy.”

Cổ Đại Mai nhìn thoáng qua đĩa đồ ăn sạch trợn, đây là kết quả vừa rồi bọn họ tranh ăn.

Ăn ngon, vô cùng ngon.

Tuy cô ta rất muốn, rất muốn nhận đồ, thế nhưng nghĩ một lát, sau cùng vẫn cắn môi nói: “Được rồi.”

Đồ tốt của cô ta… Bay rồi.

Hu hu hu.

Nhưng nghĩ đến cả nhà cũng theo đó được nhờ không ít, cô ta thật đúng là không tiện mặt dày nói mình muốn nhận đồ.

Cô ta là một người trọng thể diện đấy.

Người thể diện, không được mất mặt.

Chẳng qua cô ta cũng nói thêm: “Thế nhưng mấy ngày nay chỉ sợ không được, mợ không có vải thích hợp để làm giày.”

Lời này không phải là giả, lần trước làm giày là vải mà cô ta đã cất từ rất lâu.

Từ Toa quả quyết: “Không sao, cháu sẽ nghĩ cách.”

Cổ Đại Mai: “Vậy thì được.”

Buổi sáng giày vải của Từ Toa bị ướt lại bị bẩn, cô không nỡ dùng đôi kia, cho nên dứt khoát dùng giày cỏ đi ra ngoài, lúc này Từ Toa có chút hâm mộ những đồng chí vai phụ trong mấy quyển niên đại.

Thật đúng là giỏi.

Cuộc sống từ tốt đến khổ, thế mà nhanh chóng thích ứng.

Dù cho hiện tại điều kiện của Từ Toa khá tốt, lại mang theo bàn tay vàng, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ không tiện.

Giống như hiện tại, cô cảm thấy đi giày cỏ không thể nào thoải mái.

Phải biết trong mắt người khác, cô nổi danh mạnh mẽ, dễ nuôi, ngay cả một cô gái dễ nuôi đều như thế, cho nên sao cô có thể không phục những tiền bối xuyên không đấy.

Thế nhưng phải làm sao đây?

Cô không thể không đi, buổi sáng Hoàng Diệu Thường chạy đi, nghe nói nửa đường lại đi theo đội trưởng Phương kiểm tra xung quanh, ngay cả người nổi giận cũng quay về, sao cô có thể không đi làm chứ.

Cô không phải đi theo đã là rất tốt rồi.

Chẳng qua không ai để ý đến Từ Toa, lúc chạng vạng tối tan làm, mấy người đại đội trưởng quay về, trên mặt mang theo mấy phần ngưng trọng, vẻ mặt không quá dễ nhìn.

Bình Luận (0)
Comment