Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 146 - Chương 146. Hạ Quyết Tâm

Chương 146. Hạ quyết tâm Chương 146. Hạ quyết tâm

Chương 146: Hạ quyết tâm

Nếu như nói buổi sáng trời mưa to để cho bọn họ còn có chút mừng rỡ, nhưng hiện tại thật sự có chút lo lắng, một ngày một đêm mưa liên tục, hơn nữa mưa rất to, không có dấu hiệu tạnh.

Cho dù là chuyện gì cũng đều là nhiều quá hóa dở.

Mưa nhiều cũng khiến người ta lo lắng.

Từ Toa không hiểu về tình hình nông thôn cho lắm, thế nhưng thấy tất cả mọi người đều lo lắng, Từ Toa cũng hiểu, tình hình hiện tại không được tốt cho lắm. Cô cũng theo đó mà có mấy phần lo lắng, cô ở đây, đương nhiên hy vọng cuộc sống trong đại đội có thể tốt hơn một chút, mặc dù người trong thôn hay nói linh tinh, nhưng cũng không có ai là người xấu.

À không, có mấy kẻ ngoại trừ, chẳng qua nơi nào chẳng có mấy kẻ chọc phân heo.

Từ Toa hi vọng mọi người có thể sống tốt hơn.

Lúc này mọi người đều ngóng trông mưa tạnh lại, thế nhưng cũng có người ngoại lệ.

Đúng vậy, có người.

Người này chính là Hồ Hạnh Hoa.

Đã lâu không gặp Hồ Hạnh Hoa, lúc này cô ta không giống như mọi người ngóng trông mưa tạnh, ngược lại còn mong mưa to hơn, phải nói rằng, trận mưa này cô ta đã mong mỏi rất lâu rồi, cô ta sớm đợi trận mưa này từ lâu.

Đời trước, trận mưa này kéo dài ba, bốn ngày, làm mọi người trong thôn sầu chết.

Thế nhưng đối với người nào đó mà nói, nó quả thực là kỳ ngộ khó có được.

Chính là đứa nhỏ Lâm Châu mà hai ngày này ầm ĩ náo loạn, vô cùng nổi danh.

Đứa bé này đời trước cũng chuyển ra ngoài, cũng có lương thực, ngày thứ năm mưa dừng lại, người bên ngoài đều ra ruộng xem chừng hoa màu, sửa chữa nhà cửa, một đứa nhỏ như cậu bé, đương nhiên không ai quản.

Cậu bé ra bờ sông mò cá, bởi vì bốn ngày mưa to, nước sông dâng cao, bình thường không có vấn đề gì, người ta cũng không cho trẻ con đến đó, nhưng ai quản Lâm Châu chứ!

Một đứa nhỏ sáu tuổi như cậu bé, còn phải nuôi một cô em gái ba tuổi rưỡi đó.

Bởi vì không ai đi, trái lại để cho cậu bé được hời, không biết chỗ nào ở thượng du vỡ đê, thế mà có không ít cá theo xuống, cậu nhóc mò được mấy chậu cá, người trong thôn thấy câu bé thu hoạch được nhiều như vậy, lập tức buông công việc trong tay xuống, nhào đến trên đê.

Một đứa nhỏ như Lâm Châu cũng không thể tranh được, có lẽ chính vì không tranh giành này, để cho cậu bé một phần thưởng lớn. Ai có thể nghĩ đến, trong đám trai mà cậu bé nhặt được, thế mà nhặt được ngọc trai thiên nhiên, hơn nữa còn là loại màu vàng tự nhiên rất hiếm có.

Theo lý thuyết mà nói, bên bọn họ không có sông biển lớn Giang Hà gì đó, chỉ là một con đê bình thường, nhưng chính vì trận mưa to liên tục bốn ngày, không biết từ nhánh sông nào đã mang đến những thứ tốt này, một đường trôi đến chỗ bọn họ, cho nên Hồ Hạnh Hoa hy vọng mưa to hơn, chỉ có mưa to không tạnh, mới có thể mang đến càng nhiều đồ tốt.

Nếu như mưa tạnh, nói không chừng sẽ không có cơ duyên này.

Hồ Hạnh Hoa mài dao xoèn xoẹt, nhất định phải cướp được cơ duyên này.

Ai chẳng biết đời trước Lâm Châu dựa vào ngọc trai này mà phát tài, lúc mới đầu mặc dù mọi người cũng hiểu ngọc trai là thứ tốt, nhưng không quá để trong lòng, mà Lâm Châu còn tặng mọi người mấy viên màu sắc bình thường, cho nên mọi người càng thêm không để tâm.

Thế nhưng đầu thập niên 80, thằng nhóc này mang 40 viên ngọc trai màu vàng bán cho thương nhân Hongkong gì đó, lập tức phát tài.

Hồ Hạnh Hoa nghĩ đến những thứ này, nhìn mưa ngoài cửa sổ: “Mưa to lên đi, nhất định phải to lên.”

Hồ Hạnh Hoa giống như trúng tà, nhìn chằm chằm vào màn mưa lẩm bẩm, lời này khiến cho ba mẹ cô ta nổi nóng. Sao nông dân có thể không yêu quý hoa màu chứ? Cho dù là của tập thể thì cũng liên quan đến khẩu phần lương thực của bọn họ, chính là chuyện lớn.

Lúc đầu chỉ là lo lắng thấp thỏm, thế mà lại nghe con gái mình nói như vậy, cơn giận dâng lên.

Ông ta quát to: “Mày đúng là cái đồ sao chổi, không biết nói thì làm như câm điếc, bây giờ thời tiết như thế nào mà mày còn ngóng trông trời mưa, nếu còn để cho tao nghe thấy mày nói như thế, tao sẽ đánh gãy cái chân chó của mày.”

Trong lòng Hồ Hạnh Hoa vô cùng phiền chán, người nhà này, thật sự không xứng đáng với sự nỗ lực của cô ta, ba mẹ đều là lũ quỷ bất công, cả ngày chỉ nghĩ đến con trai, không quan tâm đến đứa con gái này.

Đời trước đối xử với cô ta không tốt, đời này cũng thế, cô ta đã sớm nhìn thấu người nhà này, nếu như không phải tình thế bây giờ không cho phép, cô ta tuyệt đối sẽ không ở lại căn nhà này.

Bình Luận (0)
Comment