Chương 149: Phá cửa
Giang Phong nhìn Từ Toa, không có động tác gì.
Từ Toa: “Làm sao vậy?”
Giang Phong thật lòng nói: “Cô thật sự là một cô gái tốt bụng.”
Từ Toa gãi đầu, Giang Phong bật cười nói: “Cô còn biết ngại sao?”
Ánh mắt Từ Toa nhẹ nhàng lơ đãng liếc, nói: “Làm gì có chứ.”
Giang Phong cười không vạch trần cô, anh đã thấy người ta bị chê bị phê bình thì ngại, chứ chưa thấy ai được khen mà cũng ngại. Anh nói: “Bây giờ chúng ta đi à? Cô biết đường chứ?”
Từ Toa gật đầu: “Biết.”
Ánh mắt Giang Phong lóe lên một cái. Chẳng qua Từ Toa cũng không giấu giếm gì, dù sao cô cũng có thể không giải thích mà.
Hơn nữa thời gian cô ở đây lâu hơn bác sĩ Giang, hiểu rõ nơi này hơn cũng không có gì lạ.
Là dân thổ địa của thành phố Giang Hải, Từ Toa vung tay lên, nói: “Đi nào.”
Giang Phong: “Chúng ta tìm một cái xe đạp đi.”
Xe đạp lần trước của họ đã bị để lại căn nhà lầu đổ nát rồi.
Anh nói: “Nếu như chúng ta biết lái xe thì tốt rồi, hai lần trước lúc tôi đi khắp nơi xem thử còn thấy có ô tô.”
Từ Toa dừng lại hỏi: “Ở đâu?”
Giang Phong sửng sốt, hỏi: “Cô biết lái xe sao?”
Anh nhìn Từ Toa từ trên xuống dưới, có hơi nghi ngờ.
Từ Toa, tất nhiên là Từ Toa không biết rồi.
Nhưng mà cô cũng đã từng... thấy rồi mà, cũng biết đâu là phanh đâu là chân ga, hơn nữa thành phố này trống không, cô có thể thử mà?
Từ Toa chớp mắt to, nói: “Tôi không biết, hay là chúng ta thử xem đi?”
Giang Phong suýt đã phun ra, không thể tin được nhìn Từ Toa: “Cô sẽ không lái xe đấy chứ?”
Từ Toa cây ngay không sợ chết đứng đáp: “Thành phố này trống không mà.”
Thành phố này trống vắng như vậy...
Giang Phong lại nghiêm túc quả quyết: “Không được.”
Từ Toa phồng má hỏi: “Tại sao không được? Dù sao cũng không xảy ra chuyện gì.”
Giang Phong nhìn gương mặt thiếu nữ, thầm nghĩ đúng là còn nhỏ tuổi, anh nghiêm túc: “Ở đây không có ai, nhưng vấn đề là, cô không thể tông người khác, nhưng nếu như đâm vào tường thì sao? Không phải bản thân sẽ bị thương à?”
Từ Toa: “Tiêu rồi, tôi vậy mà lại quên mất bản thân.”
Giang Phong lại nói tiếp: “Hơn nữa chúng ta vốn không quen chỗ này, ngày mưa đường trơn, tôi tin dù có là người có kinh nghiệm thì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, sao cô lại to gan như vậy?”
Từ Toa vẫn rất tiếc mạng sống, không biết quý trọng mạng sống là đồ ngu.
Từ Toa lập tức khoát tay: “Tôi không lái xe nữa.”
Giang Phong quả quyết: “Chỉ có xe đạp là bạn tốt của chúng ta.”
Từ Toa: “Tôi tin anh mới là lạ.”
Tuy nói vậy nhưng hai người vẫn yên lặng tìm kiếm xe đạp, chỉ là giao thông công cộng ở thành phố Giang Hải cũng rất phát triển, xe đạp cũng không có nhiều lắm. Từ Toa: “Bỏ đi, chúng ta vừa đi vừa tìm vậy.”
Cũng may kho lạnh ở ngoại ô, cách chỗ này cũng không xa.
Giang Phong: “Đi thôi.”
Giang Phong nhận ra Từ Toa đi con đường rất nhỏ, bọn họ đi vòng theo con đường mòn này thì cảm giác tiết kiệm thời gian hơn là đi đường lớn. Nếu không phải trước đó anh đã từng đi bộ qua chỗ này thì cũng sẽ không để ý đến đặc điểm nhỏ đấy.
Anh cúi đầu nhìn Từ Toa, dáng người Từ Toa cũng không cao, nhìn mái tóc rối của cô, chỉ thấy tóc cô hơi đỏ.
Ừm, đúng là rất Từ Toa, là một người lúc nào cũng mạnh mẽ có chí tiến thủ.
Cô vậy mà thật sự rất quen đường.
Từ Toa: “Nhìn này, nhìn này! Xe đạp kìa.”
Từ Toa ngạc nhiên kêu lên, Giang Phong: “Đi, tôi chở cô.”
Từ Toa: “Được thôi.”
Lúc này hai người cũng không quan tâm gì mà khác biệt nam nữ nữa, dù sao cũng không ai thấy.
Tất nhiên gì mà giữ giá gì đó chỉ để người ngoài nhìn.
Tuy Từ Toa ngồi sau nhưng mà chỉ đường khá là chuẩn xác, Giang Phong càng cảm nhận rõ sự quen thuộc của cô với thành phố này.
Quả nhiên anh chỉ là một khách qua đường của thành phố này.
Từ Toa người ta mới thật sự là chủ.
Còn không phải sao?
Anh chỉ được mang đồ vào, mang vào rồi còn không được cầm ra nữa.
Nhưng mà Từ Toa người ta muốn lấy thứ gì ở nơi này cũng được.
Hơn nữa còn trộm rất quen thuộc.
Vậy không phải là chủ thì thế nào mới là chủ?
Mặc dù trong lòng cũng than thở vài câu, nhưng mà Giang Phong vẫn lái xe vù vù, rất nhanh đã đến kho lạnh mà Từ Toa chỉ định.
Giang Phong chưa bao giờ thấy kho lạnh nhưng mà cũng có kiến thức nhất định, dù sao cái này cũng chỉ hiểu nghĩa như tên là được.
Chẳng qua khi đến đây thì hai người lại hết sức ngạc nhiên, bởi vì... nơi này khóa.
Từ Toa: “Thật sự không ngờ đến còn có chỗ bị khóa.”
Mỗi đêm cô đều đến đây nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy có chỗ khóa cửa đó, Từ Toa hung dữ: “Cạy cửa.”
Giang Phong yên lặng liếc nhìn Từ Toa, thấy cô đã bắt đầu tìm cục đá phá cửa, Giang Phong lập tức đi đến: “Để tôi.”