Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 150 - Chương 150. Dậy Sớm

Chương 150. Dậy sớm Chương 150. Dậy sớm

Chương 150: Dậy sớm

Dù thế nào đi nữa cũng không thể để một cô gái trẻ mới mười sáu tuổi làm chuyện này được.

Giang Phong nhặt hòn đá lên, bắt đầu phá cửa.

Từ Toa: “...”

Thật đúng là may mắn, ở đây dùng loại khóa bằng dây xích lớn, nếu mà là loại xịn hơn thì họ càng gặp rắc rối hơn rồi.

Đừng thấy Giang Phong gầy gò, nhưng mà anh lại rất có sức, chuyên nghiệp, hai người thật sự đập khóa lớn cửa kho lạnh này ra.

Hai người mở cửa kho lạnh ra, vừa mở ra đã suýt chảy nước mắt.

Vì sao ư?

Ở đây đầy đồ, ngập tràn đồ, hơn tưởng tượng rất nhiều.

Nhiều, vô cùng nhiều.

Điều này sao có thể không khiến người ta khiếp sợ chứ?

Giang Phong chưa thấy nơi nào lớn như vậy: “Quá lớn rồi.”

Từ Toa liếc mắt nhìn anh, cảm thấy người này thật sự là thiếu kiến thức hơn cả cô. Tuy là mình cũng rất ngạc nhiên nhưng mà Từ Toa cảm thấy rất may mắn, dù sao thì thành phố Giang Hải của cô là thành phố đảo, có nhiều hải sản cũng không có gì bất ngờ.

Từ Toa: “Giàu rồi.”

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên cô đến kho lạnh đó, nhanh chóng mở một thùng ra xem, vừa tháo ra đã thấy một rương cá lù đù vàng, Từ Toa: “Cái này hấp lên ăn ngon lắm, cá lù đù vàng hấp.”

Giang Phong: “...”

Từ Toa lại mở một thùng khác, òa lên một tiếng: “Tôm hùm!!”

Không phải là tôm hùm gai tôm hùm nhỏ mà là tôm hùm cỡ lớn.

Từ Toa cầm chặt lấy một con, nói: “Cái này tốt quá.”

Giang Phong lại bị tính cách con nít của cô chọc cho dở khóc dở cười, anh nói: “Nếu như chúng ta thật sự mang ra ngoài, tốt nhất là mang cá, khá phù hợp với mọi người. Tuy tôm hùm này rất tốt nhưng mà lại thật sự không hợp với cuộc sống nông dân.”

Từ Toa gật đầu: “Cũng đúng.”

Bọn họ đi lên phía trước, thôn Thượng Tiền Tiến cũng không phải ven biển, đây cũng là lần đầu tiên Giang Phong thấy tôm hùm lớn như vậy, anh tò mò quan sát tôm hùm, đưa tay sờ một cái, nói: “Hóa ra đây chính là tôm hùm, đây là lần đầu tiên tôi được thấy đồ thật.”

Từ Toa kiêu ngạo nhìn anh: “Là do anh thiếu hiểu biết.”

Nói xong lại cười phì một tiếng, bật cười nói: “Thật ra tôi cũng chưa thấy tôm hùm lớn như vậy, chỉ thấy mấy loại nhỏ hơn.”

Nếu nói loại nhỏ hơn thì Giang Phong cũng đã thấy, anh nói: “Năm đó khi tôi chạy nạn, cũng đã từng nhìn thấy dưới rãnh nước bẩn, nhưng mà loại đó cũng rất nhỏ, cứ như là cháu chắt của loại này.”

Từ Toa: “... Rãnh nước bẩn sao?”

Anh bảo tôi phải đối mặt với món tôm hùm đất chua cay thế nào chứ.

Tôi cũng không ngờ nói lại có xuất thân ở kênh mương hôi thối.

Từ Toa: “Bây giờ tôi đang nghĩ sao lấy chúng ra ngoài được, làm sao đưa cho anh chứ, cả một đêm đều đặt trên giường đất, giường đất nhà tôi còn cần hay không chứ?”

Mặc dù là lớn lên cạnh biển đã quen mùi, nhưng mà mùi nồng quá cô cũng không chịu nổi.

Hơn nữa những thứ này đều là cá đông lạnh, cũng không tốt hơn là mấy.

Giang Phong hỏi: “Cô không thể khống chế mình thức dậy sao?”

Từ Toa lắc đầu, ngừng một chút, cô bỗng nhiên nói: “Không đúng, thật ra có thể.”

Cô có thể dùng đồng hồ báo thức mà. Từ Toa vui vẻ nói: “Vậy thì mười hai giờ chúng ta sẽ dậy, mười hai rưỡi anh đến ngoài cửa nhà tôi, tôi đưa mấy thứ này cho anh mang đi. Anh đợi mưa tạnh rồi đặt bên bờ sông, được không?”

Giang Phong: “Được.”

Ngừng một chút, Giang Phong tò mò nhìn Từ Toa nói: “Người khác sẽ không biết chuyện tốt mà cô làm.”

Từ Toa gật đầu nói: “Tôi biết mà, nhưng mà điều này không quan trọng. Nếu như tôi có 100 đồng, cho người khác một đồng tôi sẽ không nỡ. Nhưng nếu như tôi có một trăm triệu, một đồng còn quan trọng sao? Nếu như có thể khiến mọi người vui vẻ thì có gì mà không được chứ?”

Giang Phong gật đầu: “Vậy cũng đúng. Nhưng mà có người dù có một trăm triệu cũng không cam lòng cho người khác một đồng. Cô đúng là người lương thiện.”

Từ Toa liên tiếp nhận được thẻ người tốt, kiêu ngạo ưỡn ngực.

Cô không giống như người khác, cô thích cất thẻ người tốt.

Bởi vì cô làm việc tốt mà, tuy cô làm việc tốt nhưng mà người khác cũng không cần phải biết. Chẳng qua Giang Phong biết, vậy thì đã có người chia sẻ rồi.

Từ Toa hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta mang hai thùng cá đi?”

Nói thêm: “Thôn chúng ta có rất nhiều người, vẫn nên mang nhiều một chút.”

Giang Phong lại lắc đầu nói: “Không cần, nhiều thì hai chúng ta cũng không mang nổi. Tôi mang chỗ này trước, trong sông vốn cũng sẽ có cá.”

Từ Toa nhanh chóng gật đầu, như vậy cũng không sai.

Trong sông không chỉ có cá mà còn có cả ngọc trai nữa.

Từ Toa: “Vậy được, chúng ta đến trung tâm thương mại đằng trước nhìn thử đi?”

Cô còn cần một cái đồng hồ báo thức, chỉ mong là đồng hồ báo thức sẽ không đánh thức bà ngoại của cô. Cũng may là họ ngủ riêng phòng.

Bình Luận (0)
Comment