Cảm ơn năng lượng đc gửi đến từ bạn MêM92 thamvannguyet và Dung@1990 ^^
Chương 161: Không xuống nước
Bác cả nhà họ Hồ nói: “Mấy chuyện khác thì không nói nhưng mau về nhà thay quần áo đi. Quần áo của Hạnh Hoa khó coi quá. Mấy chuyện khác thì chờ qua hôm nay rồi nói tiếp, hôm nay việc bắt cá là quan trọng nhất đấy...!”
Lời này rất đúng.
Mấy người xem náo nhiệt rối rít gật đầu.
Cũng may thím Hồ có chừng mực hơn Hồ Hạnh Hoa một chút, mẹ con này không cho mọi người nhìn lâu, ngay lập tức, thím Hồ đã kéo Hồ Hạnh Hoa về nhà thay quần áo.
“Ông Hồ có một đứa con gái như vậy cũng đủ mệt.”
“Cũng đúng, con nhỏ đó trước đây cũng khiêm tốn, lễ độ nhưng mấy ngày nay lại lộ ra bản tính thật, con gái nhà ai mà không biết điều gì cả......”
“Dám cãi lại mẹ của mình nữa......”
“Đâu phải cãi nhau thôi đâu, tôi nhìn điệu bộ của nó còn muốn đánh luôn mẹ nó đây, gia môn bất hạnh mà...!”
“Con dâu nhà họ Trần cũng bị liên lụy......”
“Ai bảo cô ta lại hóng chuyện, đáng đời đúng không?”
Từ Toa yên lặng lui về phía sau một bước, cảm thấy mình đã biết được sự lợi hại của những người phụ nữ này.
Tuy nhiên, cô không sợ đánh nhau, hơn nữa xem cũng vui mà. Thế nhưng ngạc nhiên thật đấy... nói xem Hồ Hạnh Hoa và Bạch Liên Hoa sao lại có duyên đến vậy chứ. Chẳng qua Từ Toa lại cảm thấy, đây là chó cắn chó, một miệng đầy lông.
Cô lén nhếch môi, cảm mình nên đi khỏi đây nếu không thì cô sợ mình không chịu nổi sẽ cười rộ lên mất.
Từ Toa đi tìm đại đội trưởng, nói: “Mọi người đều ở đây thì để cháu về văn phòng của đại độ trước. Nếu có việc gì thì cũng tiện hơn.”
Đại đội trưởng: “Được được được!”
Ông ta đang say mê bắt cá, cũng mặc kệ Từ Toa ở đâu.
Từ Toa đi tìm Cổ Đại Mai, nói: “Cháu ở đây cũng không có gì làm, cháu đến đại đội trước đây.”
Cổ Đại Mai: “Đi đi.”
Cô ta cũng thấy Từ Toa không làm được gì cả, làm việc nặng cũng không được.
Từ Toa nhìn sơ một vòng, hầu như không có nhiều người nhặt được vỏ trai, chỉ có lác đác mấy cái, có người mở ra cũng không thấy có ngọc trai.
Từ Toa: “?”
Cho nên nhất định đến chiều mới xuất hiện sao?
Không phải mấy cái vỏ trai này ở đây vào buổi sáng sao? Chỉ có điều lúc đầu mọi người không quan tâm đến vỏ trai mà chỉ quan tâm đến cá sao?
Trong tiểu thuyết, Hồ Hạnh Hoa sẽ tìm được vỏ trai vào buổi sáng.
Nhưng bây giờ hoàn toàn không có gì cả.
Cho nên, thật sự đúng là có sự thay đổi?
Từ Toa cũng không nghĩ nữa, có thật sự thay đổi hay không hay là như thế đó, cô thấy nhiều người tụ tập ở đây như vậy, xem chừng bắt cá không chỉ một ngày đâu, Hồ Hạnh Hoa cũng đừng hòng nuốt một mình.
Cho nên Từ Toa cũng yên tâm rời khỏi.
Mặc dù mình không bắt được cá, nhưng vừa nghĩ đến cô đã đạt ba thành tựu thì trong lòng đã cảm thấy rất vui.
Đầu tiên, cô đã thành công đập tan kế hoạch độc chiếm của Hồ Hạnh Hoa.
Tiếp theo, cô đưa Tiểu Lâm Châu - người có thể đụng mặt người phụ nữ ác độc Hồ Hạnh Hoa đến chỗ khác.
Cuối cùng, cô làm phong phú bữa cơm cho dân làng.
Nghĩ tới đây, thậm chí Từ Toa còn muốn tự khen mình một chút, cô đúng là thiên thần nhỏ tốt nhất trên đời...! Thật muốn ôm mình một cái nói: Từ Toa Từ Toa cô thật tốt, Từ Toa Từ Toa cô giỏi quá! Giỏi lắm!
“Từ Toa.”
Từ Toa đang đi rất vui vẻ thì chợt nghe có tiếng gọi mình, vừa quay đầu lại thì thấy là Giang Phong đuổi theo.
Từ Toa nhướng mày: “Tại sao là anh...? Sao anh lại đuổi theo tôi? Có chuyện gì sao?”
Giang Phong ôn hòa nói: “Đại đội trưởng kêu tôi và cô đến trạm xá lấy thuốc tím.”
Từ Toa vội vàng hỏi: “Có người bị thương sao?”
Giang Phong gật đầu: “Có mấy người bị vỏ trai và mảnh thủy tinh dưới nước khứa bị thương, bọn họ lại không thèm để ý, nhưng ít nhất cũng phải bôi chút thuốc tím mới được.”
Thật ra nếu là mấy lão nông thì mọi người chả quan tâm, cứ kệ nó đi. Nhưng kế toán Vương có chút hiểu biết, anh ta hiểu biết hơn người khác, hiểu được nếu xui xẻo sẽ xảy ra chuyện, cho nên vừa nghe Giang Phong nói đã lập tức đi thuyết phục đại đội trưởng.
Một lọ thuốc tím không đáng giá bao nhiêu, nhưng ít nhiều có thể làm ấm lòng, cũng có chút tác dụng.
Từ Toa: “Đi, tôi với anh đi.”
Hai người sóng vai đi, Từ Toa thấp giọng: “Tối hôm qua anh không xuất hiện. “
Giang Phong gật đầu, giọng nói cũng nhẹ nhàng, anh nói: “Tối hôm qua tôi không vào được. Tôi nghĩ có lẽ thật sự có liên quan tới trời mưa.”
Từ Toa nói thầm: “Mùa đông đâu có mưa?”
Giang Phong mỉm cười nói: “Vậy có lẽ liên quan đến tuyết rơi?”
Từ Toa: “......”
Bây giờ hai người chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng không ngờ rằng đúng thật là một lời tiên tri.
Đúng là khi nào có mưa và tuyết rơi anh mới có thể xuất hiện.
Từ Toa: “Vừa rồi anh không xuống nước.”
Thật ra cô có nhìn Giang Phong... hầu như anh đều đứng trên bờ, không có xuống nước bắt cá.