Chương 164: Đổi tôm cua
Từ Toa chạy nhanh vào nhà, xách theo một cái túi ra ngoài: “Mợ cầm cái này ra ngoài đổi thêm nhiều cua, tôm nhỏ cũng được, cháu làm tương cho mọi người, món này cháu làm được.”
Thiếu nữ học bá kiêu ngạo ưỡn ngực.
Những người này, thậm chí ngay cả tương tôm, tương cua cũng không biết ăn.
Cổ Đại Mai: “Trời đất, sao lại nhiều đường như thế.”
Từ Toa: “Mợ đừng quan tâm những cái này, mợ cứ đi đổi, còn lại thì mang về cho cháu, cháu còn phải đổi nấm nữa đấy.”
Từ Toa đã đổi nấm được hai ngày rồi, hôm nay đã là ngày thứ ba, những đứa bé kia thật đúng là giỏi, nếu để cho Từ Toa lên núi, quả thật không nhận ra được loại nấm nào có độc, thế nhưng những đứa bà này lại biết hết.
Cậu cô giúp đỡ kiểm tra, những đứa nhỏ kia chỉ lấy sai mười cây nấm.
Cổ Đại Mai chưa từng thấy qua nhiều đường như thế, chẳng qua vẫn hoảng hốt xách theo ra cửa, Nữu Tể nằm sấp ở cửa ra vào nhìn theo túi đường chảy nước miếng, cô nhóc biết thứ kia rất ngọt, ăn ngon lắm.
Thế nhưng chẳng có ai muốn cho cô bé ăn.
Cô nhóc nhìn trái nhìn phải, muốn hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “Chị!”
Từ Toa: “Em ngoan ngoãn ở yên đó.”
Cô quay người sang nói chuyện với bà ngoại: “Dùng tôm cua để làm ra tương tôm tương cua, tuyệt đối không kém với loại tương ớt với nhà mình làm đâu, à không đúng, phải nói là tươi ngon hơn nhiều, đợi bà ăn thử sẽ biết, nhà ta dùng đường đổi tôm, cua, tuyệt đối là nhà mình có lợi, bà cứ chờ xem.”
Cô biết vào niên đại này, tất cả mọi người đều tiết kiệm, cho nên dù là chuyện lớn hay nhỏ, ở trong mắt mọi người đều là chuyện lớn, Từ Toa có thể không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng cho dù gặp phải chuyện gì cô cũng phải giải thích với bà ngoại, tránh cho bà cụ đau lòng đến mất ngủ.
May mắn bà cụ tin tưởng Từ Toa vô điều kiện: “Vậy cháu dạy bà ngoại đi, lần sau bà ngoại làm.”
Từ Toa cười tủm tỉm, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: “Được ạ.”
Chẳng qua Từ Toa vẫn có chút ngạc nhiên, thế mà bà ngoại không hỏi cô xem số đường kia từ đâu mà tới.
Từ Toa chủ động “khai”.
“Số đường này là cháu lén mua.”
Vẻ mặt bà Từ giống như muốn nói: “Bà đã sớm đoán được”, bà cụ đáp: “Chẳng lẽ bà còn không hiểu cháu à?”
Từ Toa cười hì hì ôm bà Từ, Nữu Tể ở bên cạnh cũng bị cô làm cho lắc lư, Từ Toa chọc Nữu Tể: “Em không thấy chị đang bồi dưỡng tình cảm với bà ngoại à? Em ở đây làm loạn cái gì, nhanh tự đi chơi đi.”
Nữu Tể ngây ngốc nhìn Từ Toa, à một tiếng, Từ Toa: “Đi chơi đi.”
Nữu Tể nghe hiểu, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: “Chơi.”
Nữu Tể thở dài một tiếng, trượt đến bên ổ gà, gà mái: “Cục tác cục tác.”
Nữu Tể: “Cục tác cục tác.”
Từ Toa kinh ngạc nhìn, cảm thán với bà Từ: “Cục than đen không chỉ biết tiếng chó, mà còn biết giao lưu với gà.”
Bà Từ không thể làm gì, đập cô một cái: “Con nhóc này, cháu nói linh tinh gì đấy.”
“Chị Từ, chị Từ ơi.”
Từ Toa ngó ra nhìn, chỉ thấy đám nhóc hái nấm trở về, một đám người trùng điệp, trẻ con thích nhất là mấy đứa nhóc lớn, vừa nhìn thấy nhiều trẻ con như vậy, Từ Toa còn chưa có phản ứng gì, Nữu Tể đã quay phắt mông nhỏ, chạy về phía người ta, mắt cười đến mức không thấy trời đất.
Từ Toa ngăn lại: “Em đừng có chạy lung tung.”
Cô còn nhờ bà cụ: “Bà giúp cháu kiểm tra nấm nhé.”
Bà Từ: “Để bà.”
Từ Toa vào nhà lấy một túi đường đi ra ngoài, bà Từ nhìn thấy, khóe miệng giật giật.
Đây rốt cuộc là lén mua bao nhiêu.
Từ Toa nhìn thấy được biểu cảm của bà ngoại cô, nhưng giả vờ không thấy.
Từ Toa nghiêm túc hỏi: “Các em không đi lên đỉnh núi đấy chứ?”
Mặc dù kêu bọn nhỏ đi hái nấm, nhưng Từ Toa không cho phép bọn nhỏ đi lên trên núi cao, ở lưng chừng là được rồi, nếu như lên đó mới là nguy hiểm, bọn nhỏ vội lắc đầu: “Chị Từ, chúng em không đi lên.”
Từ Toa gật đầu: “Như thế mới ngoan.”
Cô nhẹ giọng nhắc nhở: “Trên núi quá nguy hiểm, các em đều là trẻ con, không thể lên đấy, nếu để chị biết mấy đứa lên núi, chị sẽ không đổi nữa.”
Đám trẻ con vội vàng gật đầu, rất biết điều.
Bà Từ: “Được rồi, bà đã nhặt ra mấy cây nấm có vấn đề, đây là số nấm tốt.”
Từ Toa nhìn qua, rất nhiều, bọn nhóc này thu hoạch tương đối tốt.
Từ Toa: “Mấy đứa chia đi.”
Rất nhanh bọn nhỏ đã chia xong đường, mấy đứa chịu khó đổi được cả một cân rưỡi đường, đây chính là ba cân nấm đấy, bọn nhỏ rất vui, giỏi nhất là cô bé 11 tuổi gầy gò kia, cô nhóc đổi được hai cân đường.
Nhà bọn họ khó khăn, anh chị em bốn đứa đều còn nhỏ, ba của cô nhóc bởi vì năm đó gặp phải lợn rừng mà gãy chân, không thể làm việc nặng, ông bà nội sống cùng bác cả, trong nhà chỉ còn mẹ là người có sức lao động.