Chương 165: Tiểu Hà Hoa
Từ Toa có lòng bảo cô nhóc giữ lại nấm để nhà ăn, nhưng lại hiểu được, không thế nói thế, cô cũng không thể đả kích sự tích cực của cô nhóc.
Cô đang suy nghĩ thì đến lượt Lâm Châu, thằng bé này giống như Tiểu Hà Hoa 11 tuổi kia, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng rất giỏi, cậu nhóc cũng đổi được hơn một cân đường, cười đến mắt cong cong.
“Chị Từ, ngày mai còn cần nữa không?”
Từ Toa gật đầu: “Cần chứ.”
Cô nói như thế, bọn nhỏ lập tức mừng rỡ.
Từ Toa gióng như nghĩ đến điều gì, nói thêm: “Các em về nói với người lớn trong nhà, tôm tép nhỏ, chị cũng đổi, dùng đường để đổi, ba cân tôm, tép, cua, đổi lấy một cân đường, nếu như cảm thấy thích hợp thì mang qua đổi, nếu như không hợp thì thôi, chẳng qua nếu như để chị biết mấy đứa vì đổi cho chị mà qua đê bắt tôm cua, chẳng những chị không đổi tôm cua nhà em, mà còn không đổi nấm nữa, hiểu không?”
Đám trẻ con lập tức mừng rỡ, nhao nhao gật đầu: “Bọn em hiểu rồi.”
Từ Toa: “Mấy đứa về ăn cơm chiều đi.”
Bọn nhỏ rồng rắn kéo nhau ra ngoài, Nữu Tể giãy dụa muốn đuổi theo, Từ Toa: “Em ngoan, chị cho em ăn ngon.”
Một giây sau, Nữu Tể lập tức dừng giãy dụa, ôm cổ Từ Toa.
Từ Toa: “… Em đúng là chú mèo ham ăn.”
Nữu Tể nghĩ ngợi, sau đó hướng về phía Từ Toa: “Meo.”
Từ Toa: “…”
Cô xoa đầu Nữu Tể: “Sao em biết nhiều như thế hả.”
Nữu Tể tựa vào người cô, bi bô nói: “Chị họ xinh.”
Từ Toa cười đắc ý: “Em xem em đi, đúng là cục than đen nhỏ, nhưng vẫn có mắt nhìn.”
Bà Từ bật cười.
Người già thích nhất là nhìn thấy người một nhà vui vẻ hòa thuận như vậy, bà cụ nhìn đôi chị em họ này: “Hai đứa các cháu đều giỏi hơn ba mẹ.”
Nhận được khen ngợi, Từ Toa nhếch miệng cười.
Nữu Tể nghe thấy lời hay cũng kiêu ngạo hất cằm lên, cháu rất giỏi.
Bên này Từ Toa vui vẻ, bên kia, đám trẻ con trong thôn cũng rất vui, có đứa nhóc sốt sắng, vội vàng bỏ đường vào trong miệng, ăn ở trong miệng, ngọt ở trong lòng.
“Ăn ngon thật đấy.”
“Chị Từ tốt thật.”
“Mẹ mình nói chị Từ có tiền.”
“Trong thôn nhiều người có tiền, còn nhiều tiền hơn cả chị Từ, nhưng người khác đâu đổi cho chúng ta.”
“Đúng đó, vẫn là chị Từ tốt nhất, mẹ mình nói, đường mà mình đổi về, ăn đến tết cũng không hết.”
“Đó là mẹ cậu không muốn cho cậu ăn, muốn để giành chờ đến tết đấy.”
Bọn nhỏ nói chuyện rôm rả.
“Chị Hà Hoa, chị giỏi nhất.” Có đứa nhỏ hâm mộ nhìn về phía Tiểu Hà Hoa.
Tiểu Hà Hoa: “Chị muốn để giành nhiều đường, đến lúc đó đổi sang lương thực phụ, lương thực nhà chị không đủ ăn.”
Bọn nhỏ đều không cần cân nhắc đến chuyện này, nghe cô bé nói thế thì đều đồng tình nhìn sang.
Thật ra đừng nhìn Từ Toa 16 tuổi, còn không tính toán bằng cô nhóc 11 tuổi đâu. Từ Toa cảm thấy nếu như cô bé giữ lại nấm sẽ tốt hơn, ít nhất là có thức ăn, tốt hơn đống đường này, nhưng thực tế, bên Tiểu Hà Hoa đã có kế hoạch rõ ràng.
Mặc dù nấm này có thể ăn, nhưng nói cho cùng thì không phải món chính, muốn ăn no cũng rất khó, thế nhưng nếu cô bé để dành đường, sau khi vụ mùa thu hoạch kết thúc, người ta kết hôn nhiều, cho dù người keo kiệt đến mấy, lúc kết hôn nhất định phải có ít đường, đến lúc đó chỉ cần cô bé đưa ra thấp hơn hợp tác xã, thì có thể đổi được lương thực.
Lương thực no bụng hơn nấm.
“Em cũng sẽ để dành, đến lúc đó mang ra đổi lương thực.” Lâm Châu nghe Tiểu Hà Hoa nói ra kế hoạch của mình, bản thân cũng làm theo, lương thực ấy mà, lúc nào cũng không chê ít.
Vốn dĩ mỗi ngày ở nhà, cậu bé đều làm việc, một xíu thời gian nhàn rỗi cũng không có, không cùng trẻ con trong thôn lui tới, khi đó, ngay cả thời gian hâm mộ người khác, cậu nhóc cũng không có. Thế nhưng từ sau khi lên núi hái nấm, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ đều thân quen.
Lâm Châu than thở: “Đáng tiếc nhà em không có người lớn, nếu không còn có thể mang tôm, cua đến đổi nữa.”
Vừa nhắc đến chuyện này, bọn nhỏ lập tức vội vàng: “Đi thôi, nhanh về nói cho người lớn biết.”
Bọn nhỏ đều là trẻ con trong thôn, đương nhiên biết mấy loại tôm cua bé không có tí thịt nào kia, sau cùng đều cho gà ăn, có đôi khi còn bỏ đi, không bắt, nhưng nếu có thể đổi đường, sao lại không bắt chứ.
Dù sao đó chính là món hời.
Đúng là chuyện tốt, cũng chỉ có trận mưa to như thế mới khiến nước từ thượng du chảy xuống, nếu là ngày thường, trong sông gần như không tìm được mấy thứ đó.
Một bé trai kháu khỉnh khỏe mạnh chạy trước: “Mình phải nhanh lên, nếu không mẹ mình sẽ cho gà ăn mất.”
“Mình cũng thế.”
Lâm Châu nhanh chóng về nhà, tuy cậu bé không thể đổi thứ này, nhưng hôm nay thu hoạch cũng khá.