Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166. Tán Gẫu

Chương 166. Tán gẫu Chương 166. Tán gẫu

Chương 166: Tán gẫu

Cậu bé về đến nhà nhìn thấy em gái đang ngồi trên giường chơi cục đá nhỏ mà mình nhặt về, cậu bé nói: “Hôm nay lại có đường.”

Ánh mắt Lâm Tiểu Muội sáng lên, Lâm Châu: “Cho em một viên này.”

Cậu bé đưa cho em gái một cục đường, sau đó giẫm lên băng ghế đứng bên bếp lò, tối nay nhà bọn họ ăn canh cá hầm.

Mặc dù ở nhà chú hai, Lâm Châu phụ trách nấu cơm, thế nhưng mấy công việc tương đối tỉ mỉ, cậu bé không quá thành thục, cho nên mặc dù trong nhà cậu bé có không ít cá, nhưng lại không biết làm cá ướp muối, bây giờ thời tiết lại nóng như vậy, chỉ có thể mỗi ngày ăn cá.

“Đúng rồi, mình có thể hỏi thử chị Từ xem có muốn đổi cá hay không.”

Cậu bé nhìn thấy trên mái hiên nhà chị Từ có phơi cá ướp muối.

Nếu ngay cả tôm cua chị Từ cũng cần, chắc hẳn cá cũng thế.

Nghĩ như vậy, Lâm Châu kích động, chỉ ước có thể lập tức đi tìm Từ Toa.

Thế nhưng cậu bé không biết, bởi vì Từ Toa đổi tôm cua mà hiện tại nhà họ Từ náo nhiệt giống như chợ bán đồ ăn, mọi người vui vẻ đổi đồ với người ta.

Đương nhiên cũng có người khôn khéo, chủ động hỏi: “Nhà mấy người đổi nhiều tôm cua như thế là muốn làm gì? Nói chung, không đến mức cho gà ăn nhỉ?”

Mọi người không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn không phải cho gà ăn, nhà họ Từ cũng đâu phải kẻ ngu.

Bà Từ hiểu được đều là người trong thôn, những chuyện này không giấu được, hơn nữa muốn giấu cũng không dễ, bèn đáp: “Đương nhiên không phải cho gà ăn rồi, đường nhà chúng tôi là bỏ tiền ra mua đấy, đâu thế vung tay quá trán đổi như vậy chỉ vì cho gà ăn, ông trời, ai nỡ làm như thế.”

Mọi người nhao nhao gật đầu, cái này có thể nghĩ được.

Bà Từ: “Thật ra nhà chúng tôi định làm tương.”

Mọi người vô cùng ngạc nhiên: “Làm tương? Thứ đồ chơi này còn có thể làm tương ư?”

Ở trong ấn tượng của bọn họ, chỉ có đậu nành mới làm tương được, những thứ khác sao làm được chứ.

Bà Từ: “Đúng thế, nhà tôi cũng vì làm tương, nếu không đâu nỡ đổi như vậy.”

“Vậy thứ này có khó làm không?” Cho dù lúc nào cũng đều có người truy hỏi vấn đề ngọn nguồn.

Cho nên lúc này Từ Toa cảm thán, con người bây giờ, đúng là không biết chừng mực.

Bà Từ cười đáp: “Cũng tạm.”

Bà ho khan một tiếng, Cổ Đại Mai lập tức lao ra: “Nào nào, mấy người có đổi nữa không thế, nếu đổi thì nhanh lên, không đổi thì nhà chúng tôi còn phải ăn cơm tối nữa đấy, ăn xong tôi còn phải ra đê nhặt tôm cua.”

Cổ Đại Mai lớn giọng, người cách cô ta gần đều cảm thấy màng nhĩ đau.

“Tôi đổi trước, nhà tôi còn vội ăn cơm tối đấy.” Một người phụ nữ lớn giọng đáp.

Mọi người thấy thế cũng vội vàng: “Tôi nữa tôi nữa.”

Tất cả mọi người sợ bị tụt lại phía sau, nhà họ Từ không cần nữa, chẳng qua may mắn chuyện như thế không xảy ra.

Mọi người rời đi, Từ Toa lau mồ hôi trên trán nói: “Những bà thím này nói nhiều đến mức cháu muốn trốn luôn.”

Cổ Đại Mai hừ lạnh: “Đều là mấy kẻ không biết xấu hổ, nếu như không phải mợ kịp thời đi ra, 80% là bọn họ còn muốn hỏi cách làm. Kiểu người gì thế không biết.”

Cuối cùng bà Từ khen ngợi Cổ Đại Mai: “Lần này con làm khá lắm.”

Cổ Đại Mai vô cùng đắc ý: “Đúng thế, con cũng không thể để cho đám người này chiếm hời được, đừng mơ.”

Khóe miệng Từ Toa giật giật, muốn nói cái này không có hàm lượng kỹ thuật gì, nhưng sau cùng vẫn im lặng.

Cô quả quyết nói nói: “Nào, ăn cơm thôi, ăn xong cháu làm cho mọi người xem.”

Cổ Đại Mai lắp bắp: “Mợ, mợ cũng làm được sao?”

Từ Toa: “… Vì sao lại không thể? Cái này cũng không khó khăn gì, thời gian dài, tất cả mọi người đều hiểu được.”

Bà Từ lắc đầu: “Không thể nào, bên này chúng ta một năm chưa chắc đã được một lần, ai có thời gian nghiên cứu thứ đó chứ.”

Từ Toa gãi đầu, suy nghĩ qua cũng thấy đúng, đại đội bọn họ không phải vùng ven biển, không có nguyên liệu đầy đủ.

Bà Từ: “Được rồi, ăn cơm tối đi.”

Từ Toa: “Chúng ta không đợi cậu ư?”

Bà Từ: “Bà phần cơm cho cậu cháu.”

Từ Toa gật đầu, đúng là nên khen ngợi, cậu cô quả nhiên khôn khéo, nhà bọn họ gia cố thêm cho hàng rào, Từ Sơn đã đào một bụi gai và cây trúc, trận mưa to này, bụi gai càng dễ đào.

Vốn dĩ nơi này khô hạn, anh ta muốn đào cũng đã tốn rất nhiều sức, nhưng hiện tại ẩm ướt, đào rất dễ, Từ Sơn dứt khoát lên núi đào nhiều hơn, như thế hàng rào nhà bọn họ dày, chẳng phải an toàn hơn ư?

Cho nên mấy ngày nay tan làm, Từ Sơn không đi đến bờ sông bắt cá, thì chính là nên núi đào bụi gai.

“Hiện tại cá trong sông ít hơn trước.”

Hôm nay đã là ngày thứ ba sau trận mưa to, chỉ cần là lúc rảnh rỗi, mọi người lại đến bờ sông bận rộn, cho nên cá càng ngày càng ít, gần như không còn bắt được nữa, cho nên Từ Sơn mới lên núi.

Cổ Đại Mai: “Đúng là đã ít đi nhiều, hôm qua không bắt được mấy.”

Bình Luận (0)
Comment