Chương 167: Giúp đỡ
“Năm nay lương thực chắc chắn sẽ bị giảm sản lượng, đương nhiên phải chuẩn bị thêm chút đồ ăn, không thấy lúc rảnh rỗi, rất nhiều người lên núi ư? Đào mấy thứ để dự trữ, chẳng qua bà thấy nấm trên núi đã bị bọn nhỏ hái sạch rồi.” Bà Từ thấy mỗi ngày có rất nhiều người lên núi, cũng mang theo ít đồ về.
Bà nói: “Buổi trưa tan làm, chúng ta cũng lên đó xem sao.”
Bởi vì dưới núi còn có đám trẻ, cho nên tất cả mọi người sẽ không tranh với đám nhỏ.
Từ Toa muốn nói cho mọi người, nhà mình sẽ không thiếu ăn, thế nhưng những lời này, nói thế nào đây.
Từ Toa nghĩ ngợi một lát: “Qua thời gian nữa, cháu đến công xã xem sao, nếu như có thể mua ít lương thực, nhà ta cũng tích trữ một ít.”
Bà Từ gật đầu: “Cũng đúng, chẳng qua cháu không được đến chợ đen đâu đấy.”
Từ Toa gật đầu: “Cháu biết.”
Mặc dù chỗ đó vô cùng tốt, nhưng Từ Toa không muốn đi.
Dù sao cô cũng không dám nói bản thân nhất định may mắn, dù gì cô cũng không phải nữ chính, chỉ có nữ chính mới có thể thuận buồm xuôi gió ở chợ đen.
Từ Toa vẫn tự hiểu chính mình, cô cảm thán một câu, lại hỏi: “Mấy ngày nay sao Hồ Hạnh Hoa không bắt đầu làm việc nhỉ?”
Mặc dù tạm thời bọn họ không lui tới, nhưng Từ Toa vẫn chú ý đến người này.
Cổ Đại Mai bĩu môi đáp: “Còn có thể vì sao nữa? Mấy ngày suốt ngày thấy con nhỏ đó đi tản bộ ở bờ sông, cô ta cũng không bắt cá, mợ thấy chính là vì mấy người đàn ông kia, bởi thế mợ mới không cho cậu cháu đến bờ sông, chúng ta không cần cá cũng nhất định không để cho cô ta cấu kết, chưa thấy qua loại con gái như thế.”
Từ Toa: “…”
Cô ta không tìm nam đồng chí gì, mà tìm con trai đấy.
Thế nhưng, rốt cuộc sao vậy.
Lúc đầu Từ Toa cho rằng sẽ có con trai, nhưng không ngờ đến, thật sự không có, mỗi ngày trên đê có rất nhiều người, nếu như thật sự có người nhặt được trai, nhất định sẽ có tin đồn, thế nhưng không hề có.
Xem ra, cũng không phải chuyện gì cũng cố định, ít nhất lần này con trai có ngọc không có.
Nói khách quan thì người bên ngoài thật sự không có cơ duyên này.
Tuy trong lòng nói thầm, nhưng Từ Toa cũng không quá để trong lòng, chuyện này không liên quan gì đến cô, cô cũng không định tìm hiểu, nếu như cô thật sự muốn nhặt nhạnh chỗ tốt thì có thể đến “thành phố Giang Hải” tìm là được, nơi đó có không ít đồ tốt.
Vì thế đối với mấy đồ ở niên đại này, cô không có hứng thú.
Từ Toa không có hứng thú, nhưng không nghĩa là người khác không nổi điên.
Ví dụ như Hồ Hạnh Hoa.
Cô ta tản bộ liên tiếp trên bờ sông ba ngày, không tìm được gì, lúc này mới hết hi vọng, lần này, có lẽ con trai không bị cuốn đến, nghĩ đến đây, sao cô ta có thể không tức đến nghiến răng nghiến lợi được cơ chứ?
Mấy ngày nay, sắc mặt ba cô ta càng lúc càng âm trầm, nếu không phải mẹ cô ta ngăn cản, nhiều lần thiếu chút ra tay, nhưng cho dù như thế, Hồ Hạnh Hoa vẫn mang theo áp lực ngày ngày ra bờ sông, sợ bị người ta cướp cơ duyên tốt.
Thế nhưng ai mà nghĩ đến, lại uổng phí không công.
Ba ngày này, ngẫu nhiên nhặt được con trai, nhưng bên trong chẳng có gì.
Hồ Hạnh Hoa âm trầm đi về nhà, vừa vào cửa đã thấy chị dâu cả cười trên nỗi đau của người khác nhìn cô ta, quả nhiên ba cô ta cầm gậy đi đến chửi rủa: “Hôm nay tao nhất định phải đánh chết đứa con gái làm mất mặt gia đình như mày, tao bảo mày chạy ra ngoài mỗi ngày hả, tao đánh chết mày.”
Vốn dĩ tâm trạng Hồ Hạnh Hoa không tốt, trực tiếp nói: “Ông dám đánh tôi, tôi đến công xã tố cáo ông tội ngược đãi.”
“Được lắm, mày có giỏi thì đến kiện đi, tao đánh chết mày con nhóc thối tha.”
Ông Hồ nổi trận lôi đình, Hồ Hạnh Hoa nhìn mấy người anh trai của mình giống như không có việc gì đứng bên ngoài xem, chị dâu thì vẻ mặt trêu tức, cô ta nổi giận nói.
“Mấy người đều dựa vào đồ ăn tôi bán, thế mà còn dám đối xử với tôi như thế, lũ các người là những kẻ ăn cháo đá bát.”
“Được lắm, tao thấy mày đúng là đủ lông đủ cánh rồi.”
Ông Hồ cầm gậy đánh thẳng vào Hồ Hạnh Hoa…. Hồ Hạnh Hoa hét lớn chửi bậy.
Mấy nhà xung quanh đều ngao ngán lắc đầu, trong lòng tự nhủ, nhà mình nhất định không thể tìm con dâu như Hồ Hạnh Hoa.
Ánh sáng ban mai chiếu xuống, sau trận mưa kia, thời tiết trở nên nóng nực, Từ Toa dậy từ sớm, thế mà nhìn thấy Lâm Châu ngồi ở nhà mình, cô dụi mắt hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Lâm Châu: “Chị Từ, em muốn hỏi chị, chị có muốn đổi cá không?”
Từ Toa: “???”
Bà Từ: “Nhà thằng bé ăn không hết nên muốn đổi cho nhà chúng ta, chẳng qua bà cũng đã nói với thằng bé, nhà thằng bé nhiều có thì bà có thể giúp nó muối cũng được.”
Bà Từ không phải hạng người cay nghiệt, hiểu được Lâm Châu khó khăn, cho nên chuyện nhỏ đủ khả năng, bà cụ cũng sẵn lòng giúp.