Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 169 - Chương 169. Tổ Hợp Độc Ác 1

Chương 169. Tổ hợp độc ác 1 Chương 169. Tổ hợp độc ác 1

Chương 169: Tổ hợp độc ác 1

Lâm Châu gật đầu, cậu bé biết trong thông này chỉ có bác sĩ Tiểu Giang và chị Từ là người tốt, người khác, cậu bé không dám tin tưởng.

“Em hiểu, cảm ơn chị Từ.”

Từ Toa: “Tuổi còn nhỏ mà biết cảm ơn.”

Cô xoa đầu Lâm Châu: “Hôm nay em không đi hái nấm à?”

Lâm Châu: “Hôm nay em đi muộn hơn.”

Từ Toa dặn dò thêm: “Lên núi cẩn thận, đừng đi vào trong.”

“Em biết.”

Thấy bà ngoại gần làm xong, cô nói: “Vậy chị đi đến chỗ ban quản lý đại đội trước đây.”

Dù sao Từ Toa cũng là người làm công ăn lương, cũng không thể luôn lười biếng như vậy, người ta lười biếng không đi làm thì không có công điểm, thế nhưng cô không đi làm vẫn có tiền lương, vì thế Từ Toa cũng biết không thể quá đáng, cô vòng qua con đường nhỏ, mắt thấy sắp đến ban quản lý đại đội, lơ đãng nhìn qua, thế mà thấy Bạch Liên Hoa và Hồ Hạnh Hoa đang thảo luận trong ngõ hẻm.

Từ Toa dừng bước, gần như không chút do dự rón rén đi tới, cô nép vào góc tường, len lén nhìn hai người.

Hay lắm, hai người này đều là kẻ mà cô ghét.

Lúc này Hồ Hạnh Hoa nhìn Bạch Liên Hoa, dáng vẻ mang theo tư thái từ trên cao nhìn xuống: “Tôi biết chuyện cô muốn hại Từ Toa, nếu như cô chịu cho tôi 100 tệ, tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”

Trong chớp mắt, Bạch Liên Hoa nhìn chằm chằm Hồ Hạnh Hoa, đau khổ nhìn cô ta: “Cô đổ oan cho tôi.”

Hồ Hạnh Hoa cười lạnh: “Tôi có đổ oan cho cô hay không, cô rõ ràng nhất, biết điều thì cho tôi 100 tệ, nếu như cô không đưa cho tôi, tôi sẽ nói cho mọi người đều biết, tôi tin tưởng lấy sự coi trọng của bà Từ với Từ Toa, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi.”

“Cô! Tôi không thế! Cô oan uổng tôi, sao cô có thể oan uổng tôi như thế chứ.”

Bạch Liên Hoa nhìn chằm chằm Hồ Hạnh Hoa, đau khổ nói: “Tôi biết mấy ngày trước tôi đánh nhau với cô, làm cô không vui, nhưng cô cũng không thể oan uổng tôi như thế, đang yên đang lành, sao tôi phải hại Từ Toa chứ? Hơn nữa cô có chứng cứ gì bảo tôi hại người? Cô có chứng cớ gì sao?”

Hồ Hạnh Hoa: “Cô đừng bày bộ mặt đó cho tôi xem, tôi không phải đàn ông, đừng diễn cho tôi xem, tôi không có chứng cứ ư? Chỉ sợ cô không nghĩ tới, tôi nhìn chằm chằm vào cô đấy! Cho rằng tôi không biết ư, cô định tính kế Từ Toa cho người anh góa vợ của cô.”

Từ Toa khẽ giật mình, cô vẫn cho rằng bọn nhắc đến chuyện đẩy xuống giếng kia, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến, hai người lại nói đến chuyện khác.

Tính kế cô?

Cô siết chặt tay.

Hồ Hạnh Hoa: “Mấy ngày trước anh trai cô đến bên này, tôi tận mắt nhìn thấy các người đứng ở đầu thôn bàn bạc chuyện đó, cô nhìn trúng Từ Toa có tiền, dự định để cho anh trai cô nhân lúc Từ Toa sơ ý gạo nấu thành cơm, cô còn nói con khốn Từ Toa biết đánh nhau, bảo anh trai cô ra tay mạnh vào, đừng nể mặt, nếu không để cô ta tìm được cơ hội chạy mất thì hỏng chuyện.”

Nói đến đây, Hồ Hạnh Hoa đắc ý: “Đây là cô nói đấy.”

Cô ta vui vẻ cười sắc bén: “Nếu như cô cho tôi tiền, chuyện này, tôi sẽ làm như không biết, nhưng ngược lại, tôi sẽ nói cho Từ Toa, mỗi tháng cô ta có được không ít tiền, tôi nghĩ chắc hẳn cô ta sẽ cảm ơn tôi thật tốt.”

Lúc này sắc mặt Bạch Liên Hoa đã hoàn toàn thay đổi.

Cô ta rất hận con khốn Từ Toa kia, chẳng những lấy 50 đồng của mẹ chồng cô ta, còn đánh vợ chồng bọn họ, cô ta vẫn muốn tìm cơ hội trả thù, thế nhưng cho dù trả thù nhiều đến mấy cũng không bằng đưa cô đến trong tay.

Từ Toa rất có tiền đấy.

Hơn nữa cô còn có nhiều kiện hàng như thế, ba, chiến hữu của mẹ Từ Toa đều gửi đồ tốt cho cô.

Sao cô ta có thể không đỏ mắt cho được.

Bạch Liên Hoa thấy Hồ Hạnh Hoa biết rõ ràng, lười giả bộ đau khổ, âm độc nói: “Cô muốn thế nào, cô phải biết tôi không có tiền.”

Hồ Hạnh Hoa cười khanh khách: “Cô không có tiền, cô đừng cho là tôi không biết, thằng ba nhà cô buôn bán ở chợ đen đấy, cô không có, anh ta không có à? Làm chị dâu anh ta, tôi nghĩ cô có cách moi tiền của anh ta, tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần 100 tệ, 100 tệ này mua một bí mật lớn như thế, tuyệt đối không lỗ, chờ Từ Toa đến tay các người, tôi nghĩ tiền tiết kiệm của cô ta cũng không chỉ bấy nhiêu đâu.”

Nếu nói trong thôn này, Hồ Hạnh Hoa ghét nhất người phụ nữ nào, đó chính là Từ Toa.

Người này không chỉ gọi đi Lâm Châu, còn làm chậm trễ chuyện của cô ta, mọi mặt đều ưu tú hơn.

Đều là cô gái chưa lấy chồng, cuộc sống của cô ta trôi qua vất vả, còn bị ba đánh, nhưng Từ Toa thì sao? Cuộc sống tốt đến mức không thể tốt hơn, mỗi tháng có lương, còn có ba trợ cấp, chiến hữu của mẹ quan tâm, dựa vào đâu chứ?

Hồ Hạnh Hoa nghĩ đến đây, ghen tị đến phát điên.

Bình Luận (0)
Comment