Chương 170: Tổ hợp độc ác 2
Trên gương mặt Hồ Hạnh Hoa vặn vẹo, oán hận nói: “Thật ra nếu tôi bán tin tức này cho Từ Toa, tôi tin mình có thể lấy được nhiều tiền hơn, chẳng qua cô nên may mắn, tôi không quen nhìn dáng vẻ đắc ý của con nhóc kia, nếu không, cô cảm thấy mình còn có thể đứng đó bàn bạc với tôi ư?”
Bạch Liên Hoa nhìn gương mặt tràn đầy hận ý của Hồ Hạnh Hoa, hiểu được cô ta giống mình, đều ghen tị đến phát điên.
Vì sao con nhóc kia lại có thể sống tốt như thế?
Bạch Liên Hoa: “Nếu như tôi cho cô tiền, cô cũng phải giúp tôi, tôi và cô ta có mâu thuẫn, cô ta sẽ không tin tôi, cô và cô ta không có mâu thuẫn gì, cô giúp tôi dẫn cô ta ra.”
Hồ Hạnh Hoa cau mày: “Ồ, giúp cô ư? Vậy thì thêm tiền.”
Từ Toa nghe đến đó, thật sự hận không thể đi lên tát cho hai kẻ này một bạt tai, đánh thành đầu heo.
Con mẹ nó, tổ đội ác độc hai người.
….
Ma kính ma kính, xin hỏi người mặt dày nhất trên đời này là ai?
Từ Toa không hề chần chừ xác nhận, chính là hai con chó vô sỉ ở đây. Quả nhiên là người xấu thì chơi với người xấu, lúc đánh không lại người tốt thì đều đoàn kết lại.
Lúc này Từ Toa kiên định cho mình là nhân vật chính, chỉ có nhân vật chính mới có thể tránh xa được tập thể nhóm nữ phụ độc ác. Nhưng mà dù mình là nhân vật chính thì Từ Toa vẫn tức giận, có thể không giận được sao?
Cô thật sự không ngờ chỉ là đi làm trễ mà có thể gặp được chuyện khiến người ta buồn nôn như vậy.
Từ Toa áp sát vào tường nghe hai con quỷ thiếu đạo đức vẫn đang bàn bạc trong hẻm.
Bạch Liên Hoa không muốn vô duyên vô cớ mất toi một trăm đồng tiền, phải kéo Hồ Hạnh Hoa nhập bọn.
Chuyện này Từ Toa biết.
Đây là chiêu trò mà học sinh trung học vẫn thường dùng, Bạch Liên Hoa làm như vậy vì không chỉ Hồ Hạnh Hoa có thể giúp một tay mà còn để tránh Hồ Hạnh Hoa bắt chẹt kế hoạch của cô ta. Hồ Hạnh Hoa vào nhóm thì sẽ là một thành viên trong nhóm, sao còn có thể uy hiếp cô ta chứ?
Cũng giống như việc trốn học lúc đi học vậy, kéo hết người biết chuyện vào cùng, vậy thì sẽ không ai mách với giáo viên.
Bởi vì mọi người cùng một nhóm mà.
Nhưng mà Hồ Hạnh Hoa cũng không phải thiện nam tín nữ gì, cô ta nâng phí "giúp đỡ" lên đến một ngàn đồng. Chuyện này thật sự là hù chết Bạch Liên Hoa, tiền trong tay Bạch Liên Hoa cùng lắm cũng chỉ có hai ba đồng.
1000 đồng mà nói với cô ta là con số trên trời.
Đừng nói là 1000, ngay cả 100 đồng cô ta cũng chưa từng thấy, cô ta không thể tin nhìn Hồ Hạnh Hoa, không ngờ cô ta lại đòi hỏi nhiều như vậy.
Giọng cô ta chói tai: "Sao cô không đi cướp đi?"
Hồ Hạnh Hoa hờ hững như không có chuyện gì: "Cô muốn tôi giúp cô thì là giá như vậy. Nếu không... sao tôi phải giúp cô? Nhà tôi có anh trai vẫn chưa lấy vợ đó, tôi giúp anh ba cưới được vợ có tiền không tốt à? Chẳng phải cô ta sẽ phải chịu nhà chúng tôi gây khó dễ sao?"
Từ Toa tức giận siết chặt quả đấm: Không phải cô đang muốn ăn rắm chứ?
Lúc này Hồ Hạnh Hoa đứng chung một chỗ với Bạch Liên Hoa, vô cùng bình tĩnh.
Thật ra lúc Hồ Hạnh Hoa thiếu tiền vốn cũng đã nghĩ đến việc giới thiệu Từ Toa cho anh ba nhà mình.
Nhưng mà cô ta đã nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này, nhìn tình hình trong nhà, dù có thật sự để Từ Toa gả về nhà mình thì cô ta cũng không chiếm được lợi lộc gì. Ba mẹ cô ta thiên vị như vậy, làm gì có cơ hội cho cô ta?
Hơn nữa trò cười ở riêng tối qua càng khiến Hồ Hạnh Hoa chán ghét ba người anh của mình, cô ta đã nhìn rõ rồi.
Mấy người này đều không thể dựa vào được.
Vậy nên cô ta chỉ có thể đồng ý hợp tác với Bạch Liên Hoa: "Một nghìn đồng, thiếu một xu cũng không được."
Bạch Liên Hoa tức giận run rẩy nói: "Cái đồ mặt dày nhà cô."
"Tôi có là tiểu nhân cũng không độc ác bằng cô." Hồ Hạnh Hoa cười lạnh một tiếng nói: "Nếu muốn có được thì phải trả giá. Đừng tưởng là tôi không biết anh trai cô là loại chó má gì."
Hồ Hạnh Hoa tỏ vẻ sâu xa bật cười: "Vợ trước của anh ta chết như thế nào, không cần tôi phải nói chứ?"
Trong lòng Bạch Liên Hoa hoảng hốt, khiếp sợ nhìn Hồ Hạnh Hoa, càng thêm sợ hãi.
Hồ Hạnh Hoa, cô ta biết chuyện buôn bán ở chợ đen của thằng ba nhà họ Trần, cô ta cũng biết chuyện chị dâu nhà mình bị anh trai mình đánh chết sao?
Bạch Liên Hoa hoảng sợ kinh hồn bạt vía nhìn Hồ Hạnh Hoa, không biết cô gái này biết được tin đó từ đâu. Cô ta hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi không biết cô đang nói gì."
Hồ Hạnh Hoa: "Không đúng, cô biết. Bạch Liên Hoa, tôi biết còn nhiều hơn cô, trong thôn chúng ta, không có chuyện gì mà tôi không biết."