Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 184 - Chương 184. Kết Bạn

Chương 184. Kết bạn Chương 184. Kết bạn

Chương 184: Kết bạn

Tuy thường ngày cô ta đối xử nhiệt tình với Bạch Liên Hoa nhưng vào lúc này thì trông chẳng tốt hơn chim cút bao nhiêu cả.

Con người có lúc chính là như vậy đấy, ngay cả khi người kia không phải là Bạch Liên Hoa nhưng vừa nghĩ đến hai người là anh em, mọi người khó mà kìm được nỗi thấp thỏm bất an.

Thôn Thượng Tiền Tiến của bọn họ nghe thấy chuyện này đã có thể sợ hãi như vậy, vậy thì thôn Hạ Tiền Tiến càng giống như chảo dầu sôi.

Từ Toa xuyên qua đám đông đang chạy trốn tán loạn, trừng mắt lạnh lùng nhìn Bạch Liên Hoa chân đã mềm nhũn đang xụi lơ trên đất.

Lúc này cả người Bạch Liên Hoa toàn là mồ hôi lạnh, quần áo đều đã ướt sũng. Nếu như bảo hôm qua Hồ Hạnh Hoa làm cô ta hoảng sợ vậy thì hôm nay chính là sợ hãi cực độ.

Ma quỷ!

Ma quỷ đã lộng hành!

Bạch Liên Hoa ngồi dưới đất, giữa lúc đó thình lình bật dậy, gần như là ba chân bốn cẳng chạy nhanh xuống ruộng, đột nhiên tóm chắt lấy thím Hồ:

“Con gái của bà đâu? Hồ Hạnh Hoa đâu?”

Cô ta hung dữ hỏi!

Là Hồ Hạnh Hoa, chắc chắn có liên quan tới Hồ Hạnh Hoa.

Nếu không vì sao sớm không đến quậy, muộn không đến quậy mà ngay tối hôm qua Hồ Hạnh Hoa vừa nhắc đến thì trong đêm đã xảy ra chuyện?

“Hồ Hạnh Hoa đâu?”

Thím Hồ bị Bạch Liên Hoa tóm lấy bỗng chốc không phản ứng kịp, đành nói: “Nó lên núi hái nấm rồi.”

Bạch Liên Hoa hung tợn nói: “Cái con khốn này!”

Cô ta buông thím Hồ ra, tức tốc chạy lên núi.

Mọi người đã nhìn quen dáng vẻ mềm yếu của Bạch Liên Hoa, giờ thấy cô ta đột nhiên phát điên, ai nấy đều sững sờ. Rất lâu sau, thím Hồ chợt phản ứng lại, gào khóc chạy đuổi theo Bạch Liên Hoa:

“Con đàn bà độc ác này, mày muốn làm gì con gái tao hả!”

Hai người một trước một sau chạy đi, Phương Kiến Quốc vội vàng dẫn Từ Lập đuổi theo sau.

Chẳng nói điều gì khác chỉ nhìn dáng vẻ Bạch Liên Hoa xông lên muốn giết người thì bọn họ cũng không dám bỏ mặc không lo!

Mà Từ Toa ở bên cạnh… đã chết lặng rồi.

Cô thật sự chưa từng nghĩ đến cái gì mà vu oan giá họa để chó cắn chó, cô chỉ là làm việc của mình. Nhưng mà ai có thể nghĩ tới chuyện Bạch Liên Hoa sẽ nghĩ như vậy đâu. Cô ta thế mà lại nghi ngờ Hồ Hạnh Hoa! Quả nhiên lúc ‘nữ hoàng drama’ suy nghĩ nhiều thì trong đầu có thể rất nhanh mà biểu diễn phim truyền hình dài trăm tập.

Từ Toa thừ người ra, Hoàng Diệu Thường – người chấm công cũng sợ hãi.

Nói cho cùng thì Từ Toa cũng từng thấy Bạch Liên Hoa điên dại rồi, cô biết người phụ nữ này chính là con chó cắn người, nhưng người khác thì không biết. Hoàng Diệu Thường âm thầm sáp lại bên cạnh Từ Toa, thì thầm:

“Cô ta, biểu cảm của cô ta là muốn ăn thịt người.”

Lúc này ngay cả Hoàng Diệu Thường cũng đã dễ nói chuyện.

Từ Toa cũng khó có dịp đi an ủi cô ta: “Xem như là ăn thịt người thì cũng không ăn cô. Cô không cần lo lắng đâu.”

Hoàng Diệu Thường gật đầu: “Khá có lý. Có điều, tại sao cô ta lại dọa người khác sợ như thế chứ, chắc không phải bị ma ám rồi đấy chứ?”

Thứ mà bọn họ không ngờ đến còn nhiều hơn nữa nên chỉ có thể nghĩ như vậy.

Từ Toa nói nhỏ: “Ai mà biết được đây, nhưng mà nhìn dáng vẻ của cô ta, tôi thấy chuyện của chị dâu cô ta…”

Từ Toa không nói lời còn lại.

Có vài chuyện, cô không nên nói.

Chẳng qua dù cô không nói gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến trí tưởng tượng của người khác.

Hoàng Diệu Thường run cầm cập: “Không phải cô ta cũng biết đấy chứ?”

Nếu không thì cũng không đến nỗi sợ hãi thành như vậy, lại không đến mức điên dại thành như vậy phải không?

Từ Toa nhướng lông mày không nói gì.

Hoàng Diệu Thường nắm lấy cánh tay của Từ Toa, bây giờ Từ Toa đã không phải là con nhỏ mà cô ta ghét nhất trong thôn, mà là chị em rất đáng tin cậy. Cô ta tóm lấy Từ Toa nói:

“Chúng ta là người của ban quản lý đại đội, phải đi cùng nhau!”

Từ Toa: “……”

Từ Toa liếc nhìn Hoàng Diệu Thường: “Không phải bình thường cô hung dữ lắm sao?”

Sắc mặt Hoàng Diệu Thường thay đổi, dậm chân, hừ một tiếng rồi nói: “Tôi cũng là muốn tốt cho cô mà, hai nữ đồng chí chúng ta ở bên nhau, sẽ luôn ổn hơn so với một người!”

Lại dừng một lúc, lẩm bẩm thì thầm: “Tôi có hung dữ thì cũng sợ kẻ điên dám giết người chứ.”

Từ Toa muốn nhắc cô ta rằng không phải là Bạch Liên Hoa, nhưng nghĩ lại lần trước Bạch Liên Hoa thực sự có hãm hại cô, hơn nữa vẫn tiếp tục định hại cô.

Từ Toa bèn ngầm thừa nhận lời của Hoàng Diệu Thường: “Khá có lý.”

Hoàng Diệu Thường: “Đúng không đúng không?”

Hoàng Diệu Thường lúc này vô cùng sợ hãi!

Kiêu ngạo và ngang ngược?

Không tồn tại đâu, cần mạng thôi!

Bình Luận (0)
Comment