Chương 185: Thông suốt
Bây giờ trái lại Từ Toa lại biết được vì sao ngày thường Hoàng Diệu Thường khó ưa, hung dữ mà vẫn có thể thành thạo công việc trong thôn. Ừ, thời điểm quan trọng cô ta vô cùng biết thích nghi với hoàn cảnh.
“Cô nói xem, cô ta vì sao đi tìm Hồ Hạnh Hoa thế?”
Từ Toa: “Ai mà biết được chứ? Có thể cô ta cảm thấy chuyện này có liên quan với Hồ Hạnh Hoa chăng?”
Từ Toa lặng lẽ cúi đầu, nhìn dưới chân của mình, lòng thầm nghĩ quả nhiên chuyện gì cũng có!
Hai người bọn họ nói chuyện không có quá nhiều người để ý, nhưng quan điểm giống nhau, đều lởn vởn trong đầu của nhiều người. Suy cho cùng chuyện này cũng chẳng phải là tình huống gì quá khó hiểu. Sắc mặt của đại đội trưởng tối sầm lại.
Ông ta quả thật là bị mấy người này làm cho tức chết mà.
Ông ta nói: “Thằng ba, cháu gọi anh cả với anh hai của cháu đi lên núi lôi vợ thằng hai xuống đi. Anh của cô ta đã như vậy rồi mà cô ta còn đi gây chuyện ư. Đúng là chó không sủa thì sẽ cắn người mà, thường ngày thấy cô ta nín thinh, thật không ngờ, quả thật không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.”
Lại tiếp tục nói luôn: “Tiểu Trần, cháu cẩn thận nên đạp xe đạp của bác đi đến đại đội Hạ Tiền Tiến xem thử cụ thể là xảy ra chuyện gì đi.”
Tiểu Trần: “Dạ được!”
“Đúng là đồ xui xẻo mà!” Đại đội trưởng đau đầu nhức óc.
Đại đội trưởng đã nói như vậy thì những người khác dĩ nhiên càng không phải nói, Thím ba ở trong thôn nói với mấy người con dâu và cháu dâu:
“Mấy đứa nhìn đi, đại đội trưởng nói đúng đó, đây gọi là đừng trông mặt mà bắt hình dong, con xem cô ta là cô vợ nhỏ bị ức hiếp, nhưng trên thực tế thì sao? Chính là người bụng dạ nham hiểm. Loại người này tuyệt đối không thể dây vào.”
Bà ta nhân tiện dạy dỗ con cháu, mà mấy người con cháu cũng đều nhao nhao gật đầu.
Cháu dâu vừa về làm dâu được nửa năm xầm xì hóng chuyện: “Trước đây cô ta còn nói mình ở nhà bị đánh, cháu thấy chuyện cụ thể thế nào khó mà nói được lắm.”
Mọi người lần lượt gật đầu, khó mà nói được, quả thật khó mà nói được.
Tên du côn vô dụng chỉ biết đánh vợ - Trần Nhị, vào thời khắc này thế mà lại được “tẩy trắng” một chút. Chỉ có điều rác rưởi thì vẫn là rác rưởi, cho dù đã được “tẩy trắng” một chút thì cũng không phải người tốt, chẳng làm ra được chuyện tốt đẹp gì cả.
Lúc này dù mọi người đều đang làm việc nhưng vẫn ngấm ngầm nháy mắt ra hiệu cho nhau.
Lúc này mọi người đều đoàn kết thành một nhà, là một đại gia đình tốt đẹp.
Tất cả mâu thuẫn nhỏ của hai bên đều không tồn tại, hoàn toàn không tồn tại!
Bọn họ có ầm ĩ nữa thì cũng chỉ là vì một cây hành, củ tỏi. Bây giờ nhà họ Bạch ở thôn Hạ Tiền Tiến đang làm cái gì? Mấy người này đã ầm ĩ ra mạng người, ầm ĩ ra ma quỷ luôn rồi đấy? Còn không đáng sợ sao?
Chẳng có chuyện gì so với chuyện này mà càng làm người ta cảm thấy kinh hoàng hơn.
Không thấy Hoàng Diệu Thường và Từ Toa cũng có thể tay trong tay, kề vai sát cánh à?
Có thể thấy mọi người đều đã chịu kích động lớn thế nào.
Sáng nay mọi người dù làm việc ở dưới ruộng nhưng tâm trí đã bay đi rồi, bay đến chỗ “hàng xóm” thôn Hạ Tiền Tiến.
Phải nói rằng xảy ra chuyện hôm nay thì chắc chắn thôn Hạ Tiền Tiến sẽ nổi tiếng. Hoàng Diệu Thường ghi xong công điểm vội ôm cuốn sổ nhỏ rồi kéo Từ Toa nói:
“Đi đi đi, chúng ta quay về đại đội đi.”
Từ Toa: “Cô thật sự không cần sợ vậy đâu.”
Hoàng Diệu Thường: “Không, tôi cần mạng sống!”
Hai người lạch bạch về đến đại đội, Hoàng Diệu Thường hiếm khi dịu dàng nói nhỏ:
“Cô nói xem, chuyện Hồ Hạnh Hoa là chuyện thế nào? Tôi thấy biểu cảm của Bạch Liên Hoa, muốn ăn thịt người.”
Nghĩ không ra.
Từ Toa: “Tôi cũng không biết nữa!”
Làm sao mà cô có thể nói, ờ, là tôi lỡ gây ra hiểu lầm làm Bạch Liên Hoa nghi ngờ Hồ Hạnh Hoa?
Có thể nói như vậy không?
Điều đó là không thể.
Khuôn mặt Từ Toa nghiêm túc: “Đừng đoán nữa dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết mà.”
Hoàng Diệu Thường gật đầu: “Đúng đúng đúng!”
Từ Toa thở phào một hơi, lặng lẽ nhìn lên trời, cảm thấy chuyện này cuối cùng cũng miễn cưỡng cho qua được rồi! Thật sự không ngờ đến, Hoàng Diệu Thường tính tình nóng nảy nhưng tính cách thì vô cùng lắm lời. Suốt đoạn đường đi cô ta không ngừng lẩm bẩm.
Từ Toa tự cho rằng mình cũng coi như là một người rất nhiều chuyện, thế mà vẫn không qua được Hoàng Diệu Thường.
Hoàng Diệu Thường vẫn đang lải nhải: “Nhưng mà con quỷ này ra tay tàn nhẫn hơn người, mới bắt đầu đã đập gãy chân, hung ác thật đấy.”
Từ Toa: “……”
Chuyện gãy chân này, Từ Toa không cảm thấy là chuyện ngoài ý muốn.
Âm thầm nghĩ đến người đồng bọn của mình – Giang Phong.