Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 188 - Chương 188. Tìm Đồ

Chương 188. Tìm đồ Chương 188. Tìm đồ

Chương 188: Tìm đồ

Tuy vẫn không có chứng cứ gì, nhưng mà tất cả mọi người đều cảm thấy chắc chắn chuyện này có liên quan đến con trai thứ hai nhà họ Bạch.

Nếu không... sao lại gây ra chuyện như vậy chứ?

Chắc chắn là hiện hồn rồi.

Mà Từ Toa cũng thật sự không ngờ đến mình chỉ tình cờ phát hiện ra tiệm đồ tang lễ thôi mà cũng có thể gây ra hậu quả này.

Thật sự quá khó để tin.

Lúc đó cô mang vài thứ đồ phù hợp đến chỗ của Giang Phong, dùng băng dính dán lên cọc gỗ, vậy thì một người có thể cầm rất nhiều thứ rồi, nhưng mà ai có thể ngờ rằng đây cũng trở thành một trong những bằng chứng về ma quỷ chứ?

Từ Toa: “...”

Cô cũng không biết nên nói mình là một người nhanh trí hay là nói trí tưởng tượng của mọi người quá phong phú.

Tính tình của Từ Toa vốn mạnh mẽ, dù có làm chuyện gì cũng sẽ không hối hận. Mặc dù chuyện nháo quỷ lần này có vẻ lớn, cũng sẽ có người nghi ngờ do giả thần giả quỷ, nhưng chỉ cần cô có chứng cứ vắng mặt, ai có thể nắm được chuôi của cô chứ?

Dù sao mấy thứ đó nhìn cũng có vẻ rất tinh tế nữa.

Đồ cúng và mai táng hạng sang.

Thật ra Từ Toa cũng không nghĩ sai, chuyện Hạ Tiền Tiến đã làm lớn lên, bây giờ công xã dưới đó còn đang họp xuyên đêm đấy. Nhưng mà cũng không phải là vì câu chuyện ma quỷ kia, mà vấn đề là đồ mai táng và cúng kiếng này nhìn có vẻ quá xa hoa.

Đây không phải là đồ mà họ đã từng nhìn thấy, nhưng mà đồ tinh tế xa hoa như vậy từ đâu đến chứ? Dù là có người giả thần giả quỷ thì cũng phải có người làm chứ?

Chuyện này ấy mà, nếu như thật sự là chuyện ma, vậy con trai thứ hai nhà họ Bạch có vấn đề rồi, nếu như có người giở trò thì có người bỏ ra nhiều vốn liếng để khiến chuyện này lộ ra, con trai thứ hai nhà họ Bạch cũng có vấn đề đến tám phần mười. Dù thế nào anh ta cũng có vấn đề.

Nhưng mà dù là anh ta hại vợ mình thì sao, chứng cứ đâu?

Ai cũng không thể vô duyên vô cớ chỉ dựa vào chuyện “nháo quỷ” mà xử án được chứ?

Công xã bên đó rầu trọc đầu luôn rồi.

Chẳng qua Từ Toa cũng không biết chuyện này, đêm khuya, Từ Toa vừa tỉnh lại đã lao đến đồn cảnh sát, tất nhiên rồi, mục đích của cô cũng không phải là đồn cảnh sát mà là tiệm thuốc lớn bên cạnh kia.

Từ Toa đi loanh quanh lâu như vậy, dù thế nào cũng đã nhận ra tuy là lúc rút lui người ta sẽ không mang lương thực theo, nhưng mà vì một tháng sau đó rất gian nan nên rất nhiều nhà hết lương thực nhất định sẽ quay lại các siêu thị lớn nhỏ, quán cơm tiệm ăn, nên những chỗ như vậy có khả năng bị lục lọi rất lớn, đồ còn lại cũng không còn nhiều.

Thế nhưng một số điểm mù mà mọi người không ấn tượng sẽ dễ còn nhiều đồ.

Ví dụ như tiệm thuốc.

Tiệm thuốc cũng bán gạo, dầu mì và thực phẩm hàng ngày, nhưng mà khi nhắc đến tiệm thuốc thì mọi người sẽ không nghĩ đến những thứ này. Đây chính là nơi không ấn tượng nên chỗ như hiệu thuốc này, trừ việc thuốc chữa vết thương bên ngoài ra thì lương thực sẽ không bị lấy mất.

Mà bên phía này, thường những tiệm thuốc lớn sẽ chia khu, đặc biệt là chia thành lầu trên lầu dưới, vậy nên sẽ càng còn dư lại nhiều đồ.

Nhưng nếu hỏi vậy có thiếu thuốc không, Từ Toa cảm thấy cũng sẽ không thiếu. Nếu như là truyện mạt thế thì rất nhiều người đều sẽ chạy đến tiệm mua thuốc, nhưng mà hiện thực cũng không phải là truyện mạt thế, mọi người không có “dị năng”, sẽ cẩn thận hơn nhiều.

So với việc mọi người tạm thời không tìm được thuốc thì chắc chắn vẫn sẽ tìm thức ăn trước.

Không ăn no làm gì có sức làm mấy việc gì khác?

Trừ khi là quá thiếu thốn cần dùng gấp mới mạo hiểm như vậy.

Mà không nhắc đến chuyện này, thường thì trong nhà cũng sẽ có hòm y tế, nên tiệm thuốc mà Từ Toa gặp được này vẫn còn rất nguyên vẹn. Từ Toa chạy đến tiệm thuốc, lần này chạy thẳng lên lầu hai, cô không vội lấy thuốc, dù sao Giang Phong vẫn chưa trả lời cô cần lấy loại nào.

Nên dù sao Từ Toa cũng không vội.

Cô đi đến tầng hai, bên này còn rất nhiều đồ, Từ Toa nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía cửa hàng mai táng sau phố, chân thành nói: “Cảm ơn nhé.”

Lần này cô đến là để tìm một thứ gì đó có thể “bồi thường”, cô hù ngã người ta, dù sao cũng phải an ủi chút chứ?

Từ Toa nhìn tầng hai, chống nạnh cân nhắc gì đó, gạo, mì, dầu gì có hết, nhưng mà lấy cái này ra thì đóng gói thế nào?

Chợt Từ Toa lại vỗ đầu: “Thứ óc heo mình, đến đây làm gì chứ? Mình đến chợ bán sỉ là được mà.”

Nói xong thì tự chạy xuống lầu, thể lực này của cô dần dần được luyện từ việc mỗi ngày chạy nhanh.

Chợ bán sỉ Từ Toa nói chính là trung tâm thương mại bán sỉ ở gần kho lạnh kia, nơi đó dù là chợ bán lẻ, nhưng mà mặt sau của nó cũng có mấy cửa hàng nhỏ chuyên làm một số sản phẩm bán sỉ.

Bình Luận (0)
Comment