Chương 189: Trời mưa
Đường cục mà ban đầu Từ Toa lấy ra cũng lấy từ đó.
Mặc kệ là thành phố nào cũng có nơi điều kiện tốt và nơi điều kiện không tốt, có thể nói nơi này chính là lựa chọn hàng đầu cho người thiếu chút điều kiện hoặc là muốn tiết kiệm tiền.
Như cửa hàng bán đường bên này, rất nhiều người có điều kiện không tốt đều sẽ đến đặt hàng, rẻ hơn mấy cửa hàng bình thường bán nhiều. Đường lần trước Từ Toa lấy ra cũng lấy ở đây. Sao Từ Toa dám cầm ra ngoài chứ, cũng vì bên trên đó không hề có nhãn dán của nhà sản xuất, chỉ đơn giản dùng giấy đóng gói.
Từ Toa thở hổn hển chạy đến, không phải là lấy đường, đây không phải là mục tiêu lần này của cô.
Cô vậy mà lại lập tức đi đến bên cạnh, nơi đây có tổng cộng bảy tám cửa hàng, bán một số thứ khác nhau, Từ Toa định đi tìm từng nhà. Có khi sẽ tìm được thứ gì đó bồi thường. Sau khi vào trong Từ Toa nhìn xung quanh một chút, ở đây có vẻ hơi tối, bán xiên que.
Nghe nói rất nhiều quầy ăn vặt đều nhập hàng ở đây, nhưng mà bà ngoại của Từ Toa không cho Từ Toa ăn những quán bên đường như vậy, trong lòng người già thì nơi như vậy vừa không sạch sẽ lại không có dinh dưỡng.
Bình thường Từ Toa sẽ đấu trí với bà ngoại, lén ăn.
Bây giờ nhìn thấy cũng rất hoài niệm.
Đầu tiên Từ Toa nghĩ cái này cũng rất được, nhưng mà cô không lấy ngay, đi tìm thứ khác trước. Bây giờ cuộc sống khó khăn, Từ Toa vẫn ưu tiên tìm thứ gì đó có thể ăn no. Số lần cô đến đây cũng không nhiều lắm, cũng không biết cửa hàng nào bán cái gì, thấy vẫn còn thời gian, cô định sang bên cạnh xem thử.
Vừa ra khỏi cửa thì đã thấy bên ngoài bắt đầu mưa lất phất.
Ừm, bên ngoài lại mưa rồi.
Chỉ khi bên ngoài mưa thì trong thành phố Giang Hải này mới mưa.
Từ Toa đã nắm bắt được quy luật này rồi.
Từ Toa quay đầu đi vào cửa hàng thứ hai, nơi này bán một ít mì, có vẻ như có ai đó đã từng trốn ở đây, có thể thấy dấu vết có người ở. Cửa hàng này hình chữ nhật, ở giữa có một vách ngăn nhỏ. Từ Toa vén rèm lên đi vào, thấy sau vách ngăn có không ít gạo và mì, nghĩ thấy cũng đúng, quán mì sao có thể không có mấy thứ này chứ?
Mà đằng sau mấy túi gạo và mì là mấy túi cá viên.
Cá viên sao?
Tiệm mì sao lại có cá viên chứ?
Từ Toa mở túi ra xem, làm gì phải là cá viên chứ, rõ ràng là bánh trôi.
Ánh sáng ở đây không tốt lắm, hóa ra Từ Toa đã nhìn lầm.
Thứ như bánh trôi này lại rất phù hợp.
“Từ Toa.”
Từ Toa cầm lấy túi bánh trôi, cảm thấy cái này đến rất đúng lúc, lại loáng thoáng nghe thấy như có người gọi cô.
Từ Toa hoảng hốt, vểnh tai nín thở.
“Từ Toa! Từ Toa!”
“Cô có ở đây không?”
Đúng là có người gọi cô.
Từ Toa nhanh chóng lao ra, hô lớn trả lời: “Tôi ở đây.”
Cô lớn tiếng: “Là Giang Phong sao?”
Quả nhiên cô nhìn thấy Giang Phong chạy từ cửa bắc của chợ bán sỉ ra, anh cũng chạy rất nhanh, gần như chẳng mấy chốc đã đến bên cạnh Từ Toa, anh cười nói: “Tôi đã đoán là cô ở bên này mà.”
Từ Toa cũng rất vui.
Cô nói: “Không ngờ là anh lại đến đây, thật tốt quá.”
Một người và hai người, cảm giác này rất khác biệt đó.
Giang Phong đưa tay che lên đầu cô, nói: “Dính mưa không tốt đâu, mau vào nhà.”
Từ Toa lại lải nhải: “Hôm nay tôi còn định tìm anh, nhưng mà lại sợ bị người khác thấy...”
Sau đó lại lảm nhảm: “Tối qua tôi rêu rao trong thôn bị người khác nhìn thấy, cảm thấy bọn họ sợ quá, tôi muốn bồi thường họ một chút, tặng bọn họ ít đồ... Tôi thấy chỗ bánh trôi này rất được, chúng ta có thể tặng họ...”
Vẫn lải nhải: “Chuyện ở Hạ Tiền Tiến tối qua là do anh làm à? Động tác của anh cũng nhanh thật đó.”
Giang Phong vẫn chưa nói được câu nào thì thấy Từ Toa đã nói được cả rổ rồi, Từ Toa ấy mà, cô còn chê Hoàng Diệu Thường nói quá nhiều. Thật ra chẳng phải chính cô cũng như thế sao, chỉ là cô chỉ hướng về phía người quen biết mà nói nhiều.
Từ Toa tò mò mở to mắt, thậm thụt hỏi: “Anh nói xem, chân của con trai thứ hai nhà họ Bạch do người làm hay do quỷ làm?”
Giang Phong nhếch miệng, cúi đầu nhìn Từ Toa, ánh mắt có vẻ sâu xa. Anh nhìn Từ Toa, không nhìn thấy sự ghét bỏ và sợ hãi trong mắt Từ Toa, trái lại còn ngập tràn sự tò mò. Anh hơi khó hiểu, sao lại là tò mò?
Nhưng mà đã là đồng bọn, anh không muốn lừa dối cô.
Giang Phong nghiêm túc nói: “Là tôi làm.”
Mắt của Từ Toa lập tức trừng tròn vo: “Quả nhiên là anh.”
Cô đã nói mà, không phải do ma cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là Giang Phong.
Giang Phong chần chừ một chút hỏi: “Cô không sợ tôi sao?”