Cảm ơn bạn maimainguyễn đã gửi tặng kim phiếu đến truyện ^^
Chương 190: Khó nói
Từ Toa hỏi lại: “Sao lại phải sợ anh? Rõ ràng là anh vì giúp tôi mà. Con người của tôi là vậy, bênh người thân không bênh lý lẽ.”
Lúc Từ Toa nói chuyện này còn có vẻ rất là hùng hồn nữa.
Mắt cô cong cong như trăng non, má lúm đồng tiền càng như ẩn như hiện, Giang Phong nhìn cô, tim đập mạnh một cái. Nhưng mà rất nhanh anh lại nhếch miệng nói: “Cô không trách tôi quá độc ác là được rồi.”
Từ Toa chống nạnh: “Tất nhiên tôi biết anh là hạng người gì, tôi biết anh là người tốt mà.”
Giang Phong cười cô, nói: “Tôi cũng đã đập gãy chân tên họ Bạch, còn là người tốt sao?”
Từ Toa gật đầu: “Với tôi thì vô cùng tốt, mặc kệ là ai cũng không thể tốt với cả thế giới. Tôi cũng không phải là người bảo vệ thế giới, tôi cũng mặc kệ anh đối xử với thế giới thế nào.”
Cô ngẩng đầu nói: “Ôi không phải, anh cũng thật là nhiều chuyện mà, tôi cũng đâu có nói anh, anh tự già mồm gì chứ.”
Giang Phong bật cười: “Cũng không phải già mồm, cô là người bạn duy nhất của tôi, tôi luôn luôn không muốn cô buồn.”
Từ Toa: “Không đến mức đó.”
Giang Phong không nói gì nữa, trái lại tò mò nhìn trái nhìn phải: “Hình như đây là tiệm mì.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng đó, tôi tìm thấy bánh trôi rồi, chúng ta chuẩn bị mang cho Đại Hổ Nhị Hổ và Thổ Cẩu Tử được không? Hình như mấy người họ bị dọa rồi, an ủi họ một chút.”
Giang Phong chăm chú nhìn Từ Toa, Từ Toa: “Sao vậy?”
Giang Phong chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy sau khi họ nhận được thì sẽ càng sợ hơn.”
Từ Toa: “...”
Nhưng mà cô cũng không phục.
“Nhưng mà họ cũng sẽ vui mà, ai nhận được lương thực mà không vui chứ?”
Giang Phong: “Vậy cũng đúng, tuy là sẽ bị dọa sợ, nhưng mà sau đó thì nhất định sẽ vui.”
Từ Toa: “Vậy tôi sẽ dùng bánh trôi để bồi thường cho họ.”
Giang Phong nhìn gương mặt cười tươi của Từ Toa, cũng cảm thấy tâm trạng tốt theo.
Anh nói: “Vậy được thôi, cô đưa tôi, buổi tối tôi mang đến.”
Từ Toa chần chừ: “Anh đi sao, nếu như bị người ta phát hiện...”
Giang Phong chắc chắn: “Cô phải tin là tôi quen thuộc thôn này hơn cô chứ. Hơn nữa chân tay tôi cũng nhanh nhẹn, cô phải tin năng lực của một người đã ở trên núi với dã thú ba năm mà vẫn an toàn, tôi sẽ không bị phát hiện. Nếu là cô mới thật sự khó nói.”
Từ Toa” ... Cảm giác như mình bị chê, nhưng mà biết là anh có lòng tốt.”
Cô nói: “Chúng ta giữ một chút đi, ăn bánh trôi ăn bánh trôi. Cũng không biết là nhân gì.”
Giang Phong hỏi: “Sao cô lấy ra ngoài được?”
Từ Toa: “???”
Cô đưa tay ra: “Tất nhiên là xách ra rồi.”
Giang Phong cười lớn nói: “Ý tôi là cô muốn ăn, làm sao đưa cho bà ngoại cô?”
Từ Toa: “…”
Cuộc sống đáng buồn ở điểm này.
Cô lại cạn lời rồi.
Có một ngọn núi vàng nhưng lại không thể lấy ra dùng.
Từ Toa suýt chút nữa đã lại than thở.
Cô không thích ăn đường đến mức đó, nhưng mà cô thích đồ ngọt, bánh trôi nhân mè đen, bánh trung thu nhân thập cẩm đều là những thứ Từ Toa thích ăn.
Cô không thích nhân bánh cách điệu mới, gì mà bánh trôi nhân hoa quả, bánh trung thu nhân hoa quả, còn gì mà bánh nướng nhân sữa gì đó, đều không thích.
Cô thích nhân thập cẩm hòa quyện chân thực.
Vừa bỏ vào miệng đã thơm lừng.
Giang Phong nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu của cô, đề nghị: “Hay là như vậy đi, nếu cô thật sự muốn ăn thì tôi sẽ nấu một ít cho cô đỡ thèm. Đợi sau khi qua chuyện này thì cô lấy một ít về nhà, giả vờ mua là được.”
Từ Toa: “Được thôi, cũng chỉ có thể làm vậy.”
Nếu hỏi Từ Toa bà ngoại thân thiết hơn hay Giang Phong thân thiết hơn?
Vậy câu trả lời chắc chắn là bà ngoại.
Khoảng cách xa cả vạn dặm ấy chứ.
Nhưng mà Từ Toa sẽ nói với Giang Phong những chuyện này, lại không nói với bà ngoại.
Tại sao lại vậy chứ?
Vì chung hoàn cảnh, họ đều có chung điểm đặc biệt nên mới có thể hạn chế lẫn nhau, đây chính là điều khiến Từ Toa tâm sự những điều này với Giang Phong. Mà thực tế thì từ khi Giang Phong xuất hiện, cô đúng là dễ thở hơn.
Từ Toa: “Cứ làm vậy đi, anh xem còn lấy gì ra ngoài nữa không? Trước đó tôi có lấy gạo và mì, nhưng mà tối qua tôi không lấy hết, chưa chuyển đến nhà anh.”
Giang Phong quả quyết: “Vậy lần này đừng lấy gạo và mì.”
Anh không đồng ý việc cất đồ ở ngoài, lấy từng chút mang ra ngoài mới là điều nên làm. Cho dù một ngày nơi này không còn tồn tại nữa, cùng lắm là họ chịu khổ một chút. Tóm lại là an toàn.
Giang Phong phân tích rất có lý, Từ Toa gật đầu tán thành.
“Thuốc tôi lấy, anh đã xem chưa?”
Nhắc đến chuyện này hai mắt Giang Phong sáng lên, anh gật đầu: “Tốt.”
Từ Toa cười đắc ý: “Lần sau dùng hết rồi lại lấy thêm, tôi biết ở đâu có.”
Giang Phong lập tức gật đầu, nhưng mà rất nhanh anh lại có vẻ ái ngại, còn nói: “Chuyện đó... tôi...”
Từ Toa: “???”