Chương 197: Thật lòng
Cổ Đại Mai lập tức đập Từ Sơn một phát, Từ Sơn xém chút nằm bò ra đất: “Đang yên đang lành, anh lãng phí số tiền đó làm gì!”
Từ Sơn bị đánh cũng không giận, trái lại còn cười ha ha nói: “Tiêu tiền cho vợ anh, sao lại là lãng phí?”
Một đám nữ đồng chí xung quanh đều hâm mộ đến chảy nước miếng. Thế nhưng vẻ mặt của Cổ Đại Mai vẫn rất nghiêm nghị: “Anh nói cho em nghe, sao anh lại có tiền riêng? Anh thế mà còn có thứ như tiền riêng này? Anh nói cho em biết, rốt cuộc là chuyện gì?
Cô ta đưa tay nhéo lỗ tai Từ Sơn, Từ Sơn “ai ôi” kêu lên: “Anh không có mà, anh nói là về sau, hu hu hu.”
“Sau này anh làm sao mà có?” Cổ Đại Mai tiếp tục không tha.
Từ Sơn: “...Hu hu hu, không phải anh chỉ nói lời hay thôi à?”
Hai người vừa đi vừa lải nhải trở về, những người khác ghen tị đến ê răng, thầm nói Cổ Đại Mai may mắn, trong nhà nhân khẩu đơn giản, mẹ chồng hiền lành, chồng thì biết nói lời dễ nghe, cuộc sống trôi qua cũng quá tốt rồi.
Thật khiến người ta hâm mộ!
Từ Sơn: “Vợ ơi, mặc dù anh chỉ biết nói mấy lời hay, nhưng anh đối xử với em đều là thật lòng…”
Hai vợ chồng Từ Sơn cùng nhau trở về, mà lúc này Từ Toa cũng đang dắt Nữu Tể trở về. Nữu Tể bước từng bước vững chắc, bi ba bi bô nhưng lại không đòi bế, nếu đổi lại thành Từ Sơn dẫn, cô nhóc này đã sớm kêu mệt, đòi bế.
Nhưng mà đi cùng Từ Toa lại không như vậy.
“Chị, ai u ai u, chị!”
Từ Toa: “Em phải tự đi.”
Cô nhìn trái nhìn phải, lấy ra một viên kẹo, nhét vào trong miệng Nữu Tể: “Ăn đi.”
Ánh mắt Nữu Tể sáng lên, lập tức thỏa mãn nheo mắt lại, ôi một tiếng, cười ngọt ngào với anh ta: “Chị, tốt.”
Từ Toa liếc nhìn cô bé, cảm thấy mình đã nhìn thấu cục than nhỏ này, đây là tiểu nịnh nọt mới đúng.
Không thể không nói, Nữu Tể rất giống ba cô bé, miệng ngọt còn biết nịnh hót.
Từ Toa lại lấy một viên kẹo khác bỏ vào trong miệng mình, từ khi xuyên không đến giờ, dinh dưỡng của cô đã được bồi bổ, thể lực tốt hơn trước kia nhiều, ngay cả Nữu Tể cũng khỏe hơn trước. Nếu như đặt ở hiện đại, cho dù bồi bổ như thế nào cũng không cảm thấy có tác dụng lớn, dường như bổ sung dinh dưỡng cũng không có tác dụng gì.
Thế nhưng thực tế lại không phải, cô đi đến niên đại này đã nhận ra, lúc dinh dưỡng không đầy đủ, bồi bổ một chút hiệu quả sẽ rất rõ ràng.
Chủ yếu là người sống ở thời đại này quá thiếu thốn.
Từ Toa cúi đầu nhìn Nữu Tể: “Cục than nhỏ, để chị xem em có trắng lên chút nào không.”
Trong thời gian này, cô bé ăn không ít sữa, thỉnh thoảng còn ăn phô mai que!
Cô nhéo gương mặt trứng của cục than nhỏ, tỉ mỉ nhìn, tấm tắc: “Đúng là không phí công.”
Nữu Tể ngậm kẹo, cười ha ha lộ ra chiếc răng sữa: “Xinh.”
Từ Toa chọc cô bé: “Xinh gì mà xinh, em là cục than nhỏ.”
Tiểu Nữu Tể cố chấp: “Xinh, em xinh.”
Từ Toa: “...”
Cô em họ này, thật là tự tin!
Cô hỏi: “Vậy chị xinh hay là em xinh?”
Tuy cố chấp, nhưng Nữu Tể cũng rất thức thời, cô bé vội đáp: “Chị, xinh.”
Từ Toa mỉm cười: “Lời này mới đúng.”
Cô nhìn quần áo Nữu Tể, đây là từ váy đi biển của cô cắt ra, có lẽ là vì muốn mặc mấy năm, cho nên may rất rộng, chẳng qua dáng vẻ lúc này của cô nhóc vô cùng bẩn, Từ Toa nắm bàn tay nhỏ của Nữu Tể: “Nữu Tể, em nhìn em đi, bẩn như vậy, sau này còn để chị nhìn thấy em bò trên đất sẽ không cho em ăn ngon, hiểu chứ?”
Nữu Tể nghiêng đầu.
Từ Toa: “Đừng giả vờ với chị, chị biết em rất thông minh, nghe hiểu lời chị nói.”
Nữu Tể phồng má, Từ Toa: “Em hiểu chưa?”
Nữu Tể bĩu môi đáp: “Biết.”
Từ Toa: “Cái gì?”
Nữu Tể: “Dạ, biết.”
Hai chị em vừa đi vừa “tán gẫu” cuối cùng cũng về đến nhà. Lúc này bà Từ còn chưa nấu xong cơm, bà cụ bận rộn ở nhà chính, Cổ Đại Mai ở bên cạnh thì cầm theo quần áo bẩn, dự định ăn cơm trưa xong sẽ đi giặt quần áo.
Nhìn thấy Từ Toa, cô ta nói: “Hổ Nữu Nhi, cháu có gì cần giặt không, đưa cho mợ.”
Từ khi Từ Toa đến thôn Thượng Tiền Tiến, trừ đồ lót ra thì không phải giặt quần áo của mình, mỗi lần giặt giũ Cổ Đại Mai đều rất chủ động. Từ Toa thường hay thay đồ, tuy Cổ Đại Mai lầu bầu cô sạch quá nhưng mà làm việc rất lưu loát.
Hơn nữa Cổ Đại Mai rất ra sức làm việc, cho nên quần áo được giặt sạch sẽ.
Từ Toa: “Được ạ. Đúng rồi, mợ, lần trước mợ nói làm giày nhưng không có nguyên liệu, cháu tìm được rồi, mợ xem dùng được không.”
Cổ Đại Mai: “???”
Cô ta mờ mịt: “Cháu tìm được rồi? Cháu tìm ở đâu? Mấy ngày nay cháu không đi công xã mà.”
Từ Toa: “Đúng, cháu không đi, cháu nhờ bác sĩ Tiểu Giang bên chỗ trạm y tế mang về giúp cháu.”
Lời vừa nói ra, cả nhà đều quét mắt nhìn sang cô, Từ Toa: “Sao vậy ạ?”
Bà Từ chần chừ, cẩn thận dè dặt hỏi: “Quan hệ của hai đứa rất tốt à?”