Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 198 - Chương 198. Móng Heo

Chương 198. Móng heo Chương 198. Móng heo

Cảm ơn bạn maimainguyễn đã gửi tặng kim phiếu đến truyện ^^

Chương 198: Móng heo

Từ Toa gật đầu: “Cũng tính là tốt, sao thế? Haiz, không phải, chẳng lẽ mọi người cũng tin mấy lời đồn bên ngoài kia? Nói sao chổi gì đấy.”

Bà Từ: “Không! Làm gì có! Bà không phải người như vậy!”

Trước mặt cháu gái, bà đương nhiên không thể thừa nhận, bà cụ cũng cần mặt mũi đấy.

Từ Sơn và Cổ Đại Mai: “...” Thật biết giả vờ.

Từ Toa bật cười: “Thật ra mọi người cũng đừng nghĩ nhiều, bác sĩ tiểu Giang rất tốt.”

Sau khi nói xong, cô đi vào phòng lấy tấm vải dày bằng lông cừu đi, trước đó cô mang ra, cất ở trong đủ, kết quả vừa khéo gặp sau cơn mưa nhiều việc, không có cơ hội lấy ra, lần này dùng danh nghĩa bác sĩ Tiểu Giang mang ra ngoài, chính là vì muốn sớm đi giày mới.

Từ Toa: “Mợ, mợ xem cái này có thể làm giày không ?”

Cổ Đại Mai nhanh chóng xoa tay đi đến, vừa nhìn, thiếu chút nữa đã rớt tròng mắt: “Mẹ ơi, đồ tốt như thế mà cháu muốn làm giày?”

Từ Toa chớp mắt: “Nếu không thì sao?”

Cô hỏi: “Mùa đông đi giày này sẽ ấm áp hơn đúng không?”

Cổ Đại Mai không dám đưa tay ra, cô ta hít sâu một hơi mới sờ tấm vải lông cừu dày kia, gật đầu nói: “Tốt, đây chính là đồ tốt.”

Vừa nhìn đã biết là đồ tốt

Cũng chỉ có Hổ Nữu Nhi mới dám ra tay hào phóng, nỡ lấy ra dùng.

Cô ta thật lòng khuyên nhủ: “Đây đúng là đồ tốt, làm giày đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà lấy làm giày có lãng phí quá không?”

Cô ta đau lòng vuốt ve: “Cái này có thể may quần áo đấy.”

Từ Toa bật cười thành tiếng: “Ai dùng thứ này làm quần áo chứ.”

Chẳng qua suy nghĩ một chút, Từ Toa nói thêm: “Vậy mợ làm cho cháu hai đôi giày, cho bà ngoại hai đôi, số còn lại cháu không cần nữa, dùng nó thay cho tiền công.”

Cổ Đại Mai giật thót, ngã ngồi trên mặt đất, cả người đờ đẫn nhìn Từ Toa.

Từ Toa vội vàng đỡ cô ta: “Nếu không phải người một nhà, cháu còn hoài nghi mợ giả vờ bị đâm, ăn vạ đấy.”

Cổ Đại Mai kích động đến run rẩy: “Thật sự cho mợ phần còn lại à?”

Từ Toa gật đầu: “Thật sự cho mợ!”

Cổ Đại Mai càng kích động hơn: “Chắc hẳn phần còn thừa nhiều hơn phần dùng đấy.”

Từ Toa sâu xa đáp: “Cháu và bà ngoại đều có giày mới để đi, cậu mợ lại không có, điều này có đúng không? Mợ không thể làm cho bản thân một đôi à?”

Cổ Đại Mai lộ ra mặt đau khổ như bị cắt mất miếng thịt.

Từ Toa biết đánh rắn phải đánh 7 tấc, cô nói: “Mùa đông rất lạnh, nếu không đi dày một chút quá mỏng manh sẽ bị nứt da, còn phải dùng thuốc thoa, đã phải chịu tội còn phải tiêu tiền. Cho dù mợ có thể chống đỡ, thì cảm giác khó chịu có thể chấp nhận nổi không? Có đôi khi không thể vì nhỏ mà mất lớn, dù sao thì một đôi giày có thể đi mấy năm. Làm người không thể chỉ nhìn trước mắt.”

[Đánh rắn phải đánh 7 tấc: vị trí tấc thứ 7 tính từ đầu đến đuôi rắn là vị trí tim rắn, đánh ngay vị trí này rắn sẽ chết ngay. Câu này chỉ làm một việc phải nắm bắt được điểm quan trọng để giải quyết nhanh gọn.]

Từ Toa cảm thấy, một cô gái nhỏ 16 tuổi như mình phải đi nói đạo lý với người ta, thật đúng là phiền.

Chẳng qua Cổ Đại Mai hình như nghe lọt tai đôi chút, cô ta nói: “Nếu tính dùng nhiều năm, vẫn là làm giày thì tương đối thích hợp hơn.”

Từ Toa: “Đúng vậy.”

Cổ Đại Mai vỗ đùi: “Đúng, đúng thế. Tính như thế càng hợp lý! Giống như may quần áo vậy, may rộng một chút mặc đến mấy năm, so với vì tiết kiệm tiền mà may cỡ nhỏ thích hợp hơn. Vẫn là cháu thông minh.”

Nói đến đây, cô ta vô cùng vui vẻ.

Từ Toa: “...”

Cổ Đại Mai tiếp tục: “Vậy thì cũng dư lại không ít.”

Cổ Đại Mai suy nghĩ một chút rồi nói: “Mợ cũng không thể lấy không đồ của cháu. Đợi qua hai ngày nữa vụ mùa thu hoạch xong, mợ về nhà mẹ đẻ một chuyến, làm cho cháu một đôi giày da nhỏ.”

Từ Toa: “!!!”

Cổ Đại Mai: “Nhà mợ bên đó gần núi hơn chúng ta bên này, trước kia hộ đi săn nhiều! Tuy nói bây giờ không cho lên núi săn bắt, nhưng ít nhiều gì cũng còn chút hàng tồn kho. Hơn nữa, ha ha, cháu hiểu mà.”

Đều nghèo đến kiết xác, nói không cho lên núi thì họ không lên à? Còn không phải vụng trộm đi sao.

Từ Toa kích động: “Thật sao?”

Cổ Đại Mai: “Đương nhiên rồi, đợi mợ lấy tấm da heo rừng, vừa hay phối với tấm vải này, làm cho cháu hai đôi giày da heo, để cháu cảm nhận được sự thoải mái của móng heo.”

Từ Toa: “...Móng heo??? Thật ra mợ không biết nói chuyện, có thể đừng nói.”

Cổ Đại Mai không quan tâm Từ Toa nói gì, cô ta cảm thấy bản thân chiếm hời rồi, không ngừng cười ha ha, lại nói: “Đến lúc đó...”

Từ Toa: “Mợ!!!”

Đột nhiên Cổ Đại Mai bị Từ Toa kích động dọa một cái, cô ta nói: “Ôi mẹ tôi ơi, cháu làm gì thế? Giật cả mình.”

Bình Luận (0)
Comment