Chương 199: Chỉ có tăng, không có giảm
Từ Toa thần bí kéo cô ta, suy nghĩ một lát, cô nhìn ra bên ngoài, vừa khéo đối diện với ánh mắt bà Từ, Từ Toa: “Bà ơi, bà giúp cháu canh trừng bên ngoài, đừng cho ai tới.”
Bà Từ: “Được, cứ giao cho bà.”
Từ Sơn: “...”
Khóe miệng Từ Sơn giật giật, thầm nói nhà mình có ai tới đâu, mấy người làm thế cũng quá đề cao bản thân rồi.
Chẳng qua là chủ gia đình, anh ta cũng không nói gì bọn họ, anh ta cần làm chuyện lớn, chuyện nhỏ không cần anh ta quan tâm.
Chỉ là, từ trước đến nay, nhà anh ta chưa từng xảy ra chuyện lớn gì.
Từ Sơn ngồi trong sân: “Nữu Tể, lại đây.”
Nữu Tể: “Không!”
Cô bé giống như con vịt con, lắc lư đi tới ổ gà: “Cục tác cục tác!”
Từ Sơn: “Con cả ngày chỉ biết cười ngây ngô.”
Anh ta nhìn vào phòng, suy nghĩ xem có nên đến bên cửa nghe lén không? Nghĩ ngợi một lát, anh ta quyết định từ bỏ.
Không phải anh ta không muốn nghe, mà là không muốn bị ăn đòn.
Từ Toa kéo Cổ Đại Mai, nói: “Mợ à, nhà mẹ mợ ngoại trừ da heo còn có da gì không?”
Cổ Đại Mai: “Da thỏ, mấy loại khác không còn nhiều nữa, cũng không dễ bắt. Khoảng mười mấy hai mươi năm trước lúc còn có thể dùng bẫy, còn có thể bắt được sói. Nhưng mà bây giờ thì không được, phải nộp lên trên. Cháu hỏi cái này làm gì?”
Cô ta đột nhiên trở nên cảnh giác: “Không lẽ cháu muốn...”
Còn chưa nói xong đã bị Từ Toa cắt ngang: “Cháu đâu có rảnh rỗi như vậy? Mợ nghĩ nhiều rồi. Cháu chỉ muốn nói, nếu như có tấm da lông tốt, cháu muốn đổi một cái, đợi đến mùa đông cháu làm tấm đệm lông cho bà ngoại dùng.”
Cô có thể trực tiếp đến thành phố Giang Hải tìm đồ, nhưng mà như thế không giải thích được rõ lai lịch.
Thế nhưng hàng trao đổi thì lại khác.
Cổ Đại Mai sửng sốt, một lúc sau mới nghiêm túc đáp: “Nếu muốn đổi, thật ra là có một thứ…”
Cô ta nhỏ giọng kể: “Chúng ta là người một nhà, mợ tin tưởng cháu mới nói thật. Nếu là người ngoài, đánh chết mợ cũng không nói đâu. Nhà mợ bên đó, là da hổ.”
Từ Toa thoáng chốc mở to mắt, không thể tin được!
Cổ Đại Mai: “Ông nội mợ có một tấm da hổ, 30 năm trước, trước khi thành lập nhà nước săn được. Ông ấy cất rất kỹ, chưa bao giờ lấy ra. Ông nội mợ luôn muốn đổi đi để trợ cấp cuộc sống trong nhà, nhưng thứ như da hổ này, cho dù rẻ cũng là giá trên trời.” Cô ta nghĩ tới thì cắn răng đau lòng: “Lúc trước bên ngoài loạn, lừa bịp nhiều nên ông nội mợ không đổi, mấy năm đó hạn hán, ông nội mang đến trạm thu mua hỏi qua, bên đó trả 400 đồng. Nhưng ông nội mợ không đồng ý, ông cụ muốn đổi lương thực. Lúc đó có tiền cũng không mua được lương thực, nhà mợ không cần dùng tiền gấp, nhà mợ cần là lương thực. Mấy năm nay nhiều thay đổi, ông nội mợ càng không dám lấy ra nữa. Nhà mợ đều biết là đồ vật cũ từ 30 năm trước, thế nhưng nếu bị người ta dòm ngó bám riết không tha, nhà mợ phải làm sao! Cho nên vẫn luôn cất giữ.”
Từ Toa cũng hiểu, thế cục có chút biến hoá, ông cụ cẩn thận hơn cũng là bình thường.
“Vài năm nay đứa nhỏ trong nhà bên đó ngày càng nhiều, lại không thể quang minh chính đại lên núi, ngày tháng càng khó khăn hơn. Ông nội mợ muốn tuồn vụ buôn bán này ra để đổi lấy ít đồ trợ cấp trong nhà. Nếu như cháu đồng ý đổi, mợ sẽ giúp cháu về hỏi xem. Chẳng qua có lời này mợ phải nói trước, mợ không làm chủ được chuyện của ông mợ. Đừng nói mợ không được, nga cả ba mợ cũng không được, phía trên mợ còn có bảy ông bác nữa. Bọn họ không đến nỗi giở công phu sư tử ngoạm, nhưng chắc chắn không thể thấp hơn 400.”
Suy nghĩ một lát, Cổ Đại Mai nói tiếp: “Mợ nghĩ bọn họ chắc cũng không cần tiền.”
Có lẽ Từ Toa không yên tâm người nhà họ, nhưng thực ra, người nhà họ mới không yên tâm về Từ Toa đấy. Dù sao, đưa tiền gì đó không an toàn đâu, mọi người thà rằng lấy vật đổi vật.
Từ Toa còn chưa từng nhìn thấy qua da hổ, kinh ngạc nói: “Ông mợ không tiếc ư?”
Cổ Đại Mai: “Có gì mà không nỡ chứ? Nếu như thích hợp đổi, bọn họ nhất định bằng lòng.”
Từ Toa vội nói: “Vậy mợ giúp cháu trở về hỏi thử, xem họ muốn đổi cái gì.”
Từ Toa kích động, da hổ đó!
Đó là tấm da hổ thật, đồ tốt như vậy Từ Toa còn chưa thấy qua.
Từ Toa chân thành: “Mợ, chuyện này cháu rất nghiêm túc. Mợ có thể yên tâm với cháu, tuy cháu trở về không lâu, nhưng cũng coi là quen biết vài người, có biện pháp. Chỉ cần phù hợp thì có thể đổi được.”
Cổ Đại Mai thận trọng gật đầu, sao có thể không thận trọng đây!
Đó là tấm da hổ có giá trị ít nhất là 400 đồng! Tiền riêng của cô ta còn chưa đến 5 đồng, 400 đó là con số trên trời, cô ta tuyệt đối không dám qua loa.
Mà Từ Toa cũng hy vọng chuyện này có thể thành, bây giờ tốn 400 500 đồng là có thể đổi được món đồ tốt. Đợi vài năm nữa, còn chưa cần cải cách mở cửa gì đó, theo thời gian phát triển tình hình sẽ tốt lên, mọi người không còn đói bụng thì giá của món đồ này không thể rớt giá được.
Chỉ có tăng, không có giảm.