Chương 205: Bồi thường 3
Cổ Đại Mai nhổ nước bọt cái toẹt, mắng: “Cô nói đi, hai người cấu, cấu cái gì?”
Từ Toa lập tức nhắc: “Cấu kết làm chuyện xấu!”
Cổ Đại Mai: “Đúng, cấu kết làm chuyện xấu!”
Nói đến tình hình lúc này, đúng là loạn thành một đoàn, đầu óc của mấy người đại đội trưởng đều kêu ong ong, trái lại Từ Toa thì cảm thấy có chút hưng phấn. Thật sự là cô còn chưa từng thấy cảnh kéo bè kéo lũ đi đánh nhau thế này, người hiện đại đều quá coi trọng thể diện.
Thế nên cô chưa từng được chứng kiến.
Nhưng mà ngay ngày hôm nay, chính giờ phút này, đã để cho cô được chứng kiến sự hung mãnh khi người trưởng thành đánh nhau, Từ Toa chỉ cảm thấy: Bỗng nhiên rất hưng phấn.
Cũng có một chút chút vui vẻ!
Ôi chao!
Từ Toa có chút hưng phấn giục: “Vậy cô nói đi! Giữa hai người rốt cuộc là có chuyện gì?”
Có lẽ là cảm thấy giọng nói của mình quá hưng phấn, Từ Toa lại điều chỉnh âm điệu xuống một chút, trầm giọng nói: “Mau nói ra kể hết đầu đuôi sự thật ra đây!”
Bạch Liên Hoa: “...”
Cô ta đương nhiên không thể nói, chính mình sao đây!
Bởi vì chuyện của anh hai, mà nhà họ Trần nhất quyết bắt cô ta và Trần Nhị ly hôn, trong lòng cô ta vốn đã có chút bực bội, không ngờ Hồ Hạnh Hoa còn tới đòi tiền. Cô một câu, tôi một câu, còn không đánh nhau à? Bạch Liên Hoa cũng nghĩ đến, chuyện chị dâu hai nhà cô ta cũng đã truyền ra ngoài. Cô ta cũng không sợ Hồ Hạnh Hoa nói ra.
Cho dù Hồ Hạnh Hoa thực sự không phải khoác lác, là thật sự biết chỗ chôn thi thể, tin rằng cô ta cũng không dám nói ra. Nếu không, làm sao cô ta giải thích vì sao mình biết chỗ đó?
Cho nên Bạch Liên Hoa kiên quyết không nhận.
Mà Hồ Hạnh Hoa... Hồ Hạnh Hoa cũng xác thật không nói cái này, cô ta nói hai anh em Bạch Liên Hoa tính kế Từ Toa, chỉ có hai người biết. Nhưng mà thực sự không nhắc đến nơi chôn thi thể, cô ta không sợ chính mình nói ra không tiện giải thích, cô ta chỉ là không muốn mất đi điểm yếu này.
Chỉ cần còn nó, thì cô ta còn có thể tống tiền nhà họ Bạch.
Mấy người cũng không yên tâm, sắc mặt mấy người vô cùng đặc sắc, Từ Toa hung dữ nói: “Cô có nói hay không!”
“Cái gì cũng không có, thì tôi nói thế nào, chính là Hồ Hạnh Hoa tự tìm chuyện!”
Hồ Hạnh Hoa: “Cô nói vớ vẩn!”
Cô ta liên tục bị ăn đánh, cũng thật sự bất chấp những cái đó, kêu gào: “Bạch Liên Hoa, cô giả vờ làm người tốt cái gì? Chỉ vì 50 đồng mà cô ghi hận Từ Toa.”
“Được rồi!” Đại đội trưởng hét lớn, đánh gãy mọi người tranh chấp, tất cả mọi người nhìn về phía đại đội trưởng. Đại đội trưởng thở hổn hển không ngừng, ông ta hít sâu một hơi nói: “Từ ngày mai hai người bắt đầu đi gánh phân, về sau công việc này sẽ thuộc về các cô.”
Vốn đại đội trưởng cũng định cho hai người họ đi gánh phân, trừng phạt bọn họ.
Nhưng mà ngày hôm sau còn chưa kịp mở miệng, đã xảy ra chuyện này, mấy ngày nay bận rộn, ông ta còn chưa kịp nói mấy chuyện đó. Lần này thì hay rồi, ông ta thực lòng cảm thấy, sau này không cần luân phiên thay đổi, cứ để cho hai người chuyên gây rối này làm đi!
Ông ta nói: “Tôi cũng không cần biết nguyên nhân rốt cuộc tại sao hai người đánh nhau, rốt cuộc nghĩ thế nào! Dù sao thì hai cô miệng đầy dối trá, không thể tin được. Đều đi gánh phân cho tôi, không được xin nghỉ! Ai không muốn ở lại đại đội Thượng Tiền Tiến này nữa thì cút đi!”
Lúc này, ông ta cũng không quan tâm Hồ Hạnh Hoa có thể lấy chuyện buôn bán làm ăn của Trần Tam để uy hiếp ông ta nhượng bộ.
Biến hết con mẹ nó đi, Trần Tam cũng không phải con của ông ta!
Lại nói, đây không phải là do Hồ Hạnh Hoa tự chuốc lấy sao!
Đại đội trưởng: “Đều cút hết cho tôi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Phương Vệ Quốc nói: “Đại đội trưởng...”
Bình tâm xét lại, làm gì có kiểu xử lý tranh chấp như vậy?
Còn chưa làm rõ mọi chuyện đã vội vàng kết án, nguyên nhân vẫn còn đó, chuyện này chắc chắn lại nổi lên lần nữa!
Nhưng mà, đại đội trưởng thật sự đã không để ý đến những thứ đó.
Ông ta không tính là quan tốt một lòng vì dân, ông ta cũng không cầu mong lập công lớn, nhưng cầu mong không gặp phải sai lầm lớn. Có nhiều chuyện, càng là có thể cho qua, thì không cần thiết phải làm rõ mười mươi. Ai biết được là có thể moi ra bao nhiêu “bí mật” đâu.
Đừng nói người khác, ví dụ như Từ Toa, tính hiếu kỳ nặng đến nỗi ước gì được biết hết mọi chuyện. Ông ta thì không phải vậy, ông ta ước gì chính mình không biết. Mắt không thấy tâm không phiền, mọi người đều yên phận làm ăn, mới là niềm vui lớn nhất của người làm đại đội trưởng như ông ta.
“Bà Từ à, trong chuyện này là lỗi của hai người họ, tôi bắt các cô ấy đến xin lỗi bà.”