Chương 206: Bồi thường 4
“Cũng phải xin lỗi tôi nữa, con tiểu tiện nhân kia còn dám mắng bà đây!” Một bà cụ tham chiến khác cũng không phải dạng vừa lên tiếng.
Đại đội trưởng giảng hòa: “Được được được, sẽ xin lỗi.”
Đừng thấy đại đội trưởng vừa nãy hung dữ dọa người, nhưng đối với các bà cụ thì lại vô cùng khách sáo. Làm sao có thể không khách sáo đây? Đều trong cùng một làng, cho dù không phải là trưởng bối của ông ta, thì tôn kính người già cũng khắc sâu vào trong xương máu.
Hơn nữa, bà cụ này còn rất giỏi đánh nhau!
Đại đội trưởng không muốn thêm việc.
Đại đội trưởng nói thấm thía sâu xa: “Từ Toa này, chú hiểu được, hai người họ đánh nhau, rồi lôi cháu vào chuyện này nói mấy câu bôi nhọ danh dự của cháu là sai, nhưng mà cháu xem, các người cũng đã đánh nhau rồi. Dù sao thì đã đánh nhau, chuyện này xem như là xong đi? Để cho bọn họ xin lỗi nhà cháu, thành khẩn xin lỗi!”
Từ Toa: “...” Đối với vị đại đội trưởng này, đúng là hết nói nổi.
Nhưng mà, sau cùng cô vẫn gật đầu: “Cũng được ạ.”
Không cho qua thì còn có thể làm gì nữa?
Đại đội trưởng đều có ý đó rồi.
Nói đến đại đội trưởng của bọn họ, cũng khiến người ta vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng mà Từ Toa cũng không quá ghét bỏ, ít nhất thì con người của đại đội trưởng cũng còn tạm chấp nhận, nếu như đổi thành một người bụng dạ xấu xa, chẳng phải rất phiền phức à?
Từ Toa đã từng thấy được nhiều cán bộ thôn có nhân phẩm chẳng ra sao.
Ồ, là ở trong truyện.
Sắc mặt Từ Toa nghiêm túc: “Vậy cháu nể mặt chú đó.”
Đại đội trưởng: “...”
Ông ta làm người, thứ để ý nhất chính là thể diện, nghe thấy Từ Toa nói vậy, hơi gật đầu: “Chú biết cháu là đứa hiểu chuyện.”
Từ Toa tiếp tục nói: “Vậy bọn họ đánh nhau còn lôi cháu vào, bây giờ còn đánh cả bà ngoại cháu, dù cháu không so đo cứ tính thế đi, nhưng mà cho dù cháu không so đo, vậy thì đối với bà ngoại cháu cũng không thể coi như không có chuyện gì nhỉ?”
Cô cũng nhìn sang bà cụ nọ, nói: “Bà bị người ta lôi vào, cũng không thể không tính nhỉ?”
Bà cụ vừa nghe thấy vậy, lập tức ngồi xuống đầu tiên, miệng gào lớn: “Sao số tôi khổ thế này! Tôi lại bị một con nhóc con đè đầu mắng chửi! Ối làng nước ơi!”
Hồ Hạnh Hoa nghiến răng nghiến lợi, đau đến mức sắp méo miệng: “Bà cũng đánh tôi!”
Tiếng bà cụ giả vờ gào khóc thực sự không nhỏ, Từ Toa lôi kéo được đồng minh, tiếp tục nói: “Hai người bọn họ, dù sao cũng nên mỗi người đền bù cho bà ngoại cháu mười cái trứng gà, an ủi trái tim bị tổn thương của bà cháu nhỉ?”
Đại đội trưởng: “...”
Từ Toa đường hoàng nói: “Đại đội trưởng, cháu không phải là cố ý không bỏ qua cho bọn họ. Cháu thực sự bỏ qua mọi chuyện rồi. Nhưng mà không trừng phạt bọn họ một chút, thì lần sau bọn họ lại tái phạm sao? Không có trừng phạt, làm sao bọn họ nhớ được.”
Đại đội trưởng: “Cũng có lý.”
Ông ta cũng nóng lòng muốn kết thúc đám rắc rối này, bèn quyết: “Được!” dù sao thì cũng không phải bắt ông ta cho trứng gà: “Hồ Hạnh Hoa, Bạch Liên Hoa, các người mỗi cô chuẩn bị mười quả trứng gà mang đến nhà họ Từ.”
Hai mắt Bạch Liên Hoa tối sầm, trực tiếp khóc òa lên: “Tôi...”
Đại đội trưởng: “Đi, tôi đi cùng các cô!”
Lúc này Bạch Liên Hoa khóc lóc càng thêm thảm thiết! Bây giờ nhà họ Trần càng không chứa nổi cô ta nữa rồi. Không thấy, cô ta náo loạn lâu như vậy, nhưng mà người nhà họ Trần không một ai đứng ra bênh vực cô ta sao?
“Đại đội trưởng...” Tiếng kêu than ai oán vang lên lấp lửng, đại đội trưởng tức giận: “Tôi còn chưa chết đâu!”
Hồ Hạnh Hoa bên này cảm thấy không sao cả, trong mắt cô ta chỉ là mười quả trứng gà mà thôi.
“Còn có tôi, đại đội trưởng, con tiện nhân Hồ Hạnh Hoa kia chửi tôi, tôi già cả thế này, nói thật lại còn bị mắng, không thể cho qua, tôi cũng không thể cho qua!” Bà cụ Vương vừa nãy còn ngồi dưới lập tức nhổm dậy.
Đại đội trưởng vô cùng đau đầu, nhưng mà vẫn nói: “Hồ Hạnh Hoa, cô bồi thường cho bà Vương mười quả trứng gà.”
Bà Vương: “!”
Niềm vui đến quá bất ngờ như thế.
Đại đội trưởng dẫn theo hai đóa hoa héo tàn đi lấy trứng gà.
Mà lúc này Cổ Đại Mai túm lấy tay Từ Toa, không tin hỏi: “Bọn họ tổng cộng bồi thường hai mươi quả trứng gà?”
Từ Toa: “Đúng!”
Cổ Đại Mai lập tức sung sướng đến không biết trời đâu đất đâu, cô ta xoa xoa tay, thậm chí gương mặt cũng mang theo vài phần đáng bỉ ổi, không thể tin được mà xác nhận lại: “Thật sự bồi thường thật?”
Từ Toa bực mình nói: “Thật! Còn thật hơn trân châu!”
Cổ Đại Mai cũng mặc kệ giọng điệu khó chịu của Từ Toa, lập tức vui mừng, hai con mắt cong cong, khóe miệng càng không dừng được mà cười lớn: “Sao lại có chuyện tốt như vậy nhỉ? Ôi chao mẹ ơi, trận đánh nhau này đúng là đáng giá mà. Một quả trứng gà, đó là ba phân đấy!”
[Ba phân=0,03 tệ.]
Cô ta xòe tay tính toán nửa ngày, cuối cùng ra kết quả, cả người đều ngây ngẩn thốt lên: “Sáu hào!”
Từ Toa: “...”
Hiển nhiên, trứng gà chính là công cụ tính toán vĩnh viễn của mợ.
Chỉ có trứng gà mới có thể khiến cho cô ta đạt được niềm vui thực sự.
Bà Từ: “...”
Từ Toa: “...”