Chương 207: Vẫn muốn giúp con cháu
Từ Sơn bế Nữu Tể, trơ mắt chứng kiến tất cả, lúc này anh ta càng thêm khẳng định, nữ đồng chí trong nhà đều không phải là nữ đồng chí bình thường.
Anh ta nhanh chóng chạy lại hỏi han: “Mẹ, mẹ có sao không? Có bị thương không?”
Bên ngoài bà Từ luôn tỏ vẻ yếu đuối nhu nhược, bà ấy xoa xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng nói: “Đúng là mẹ có chút chóng mặt.”
Từ Toa vội nói: “Vậy chúng ta đưa bà về nhà thôi, chiều nay bà cũng đừng đi làm.”
Bà Từ chần chừ một chốc rồi gật đầu: “Cũng được.”
Bởi vì hai mươi quả trứng gà này, bà Từ cũng không đắn đo buổi chiều có đi làm hay không. Người một nhà quả thực là vui như mở cờ, sao lại không thể vui mừng đây? Đó chính là trứng gà! Hơn nữa còn là hai mươi quả!
Mỗi người đưa mười quả, chỉ nghĩ thôi mà suýt chút nữa thì cười chảy nước mũi.
Cổ Đại Mai giơ ngón cái bái phục: “Hổ Nữu, cháu đúng là lợi hại.”
Bình thường bọn họ đánh nhau, sao lại không nghĩ đến đòi bồi thường tổn thương chứ.
Từ Toa: “Cháu học theo bà ngoại đấy, dù sao thì chúng ta cũng chiếm lý, đại đội trưởng lại muốn sớm kết thúc chuyện này, một điều nhịn chín điều lành, cho nên nhất định đồng ý.”
Từ Toa đã nắm rõ tính tình của đại đội trưởng trong lòng bàn tay.
Bà Từ gật đầu tán thưởng: “Đúng là như thế.”
Cổ Đại Mai: “... Đã học được!”
Cô ta hớn hở nói: “Bà Trần bị một vố đau nhất, nếu như bà ta biết Bạch Liên Hoa lại gây chuyện, hại bà ta tổn thất trứng gà, e là bà ta sẽ không khách sáo với cô ta nữa.”
Từ Toa: “Đáng đời.”
Từ Toa cũng hiểu được, cho dù chứng minh hai người nọ có tâm tư hại người, chỉ cần cô không xảy ra chuyện, pháp luật cũng chỉ tính là “mưu hại chưa thành”, chỉ bị phạt nhẹ, không có trừng phạt quá nặng. Đặc biệt là với tính tình của đại đội trưởng, cũng sẽ không để chuyện này lan rộng.
Cho dù đại đội trưởng có định giải quyết triệt để, thật sự theo trình tự, cũng sẽ không nghiêm trọng.
Cho nên, Từ Toa đã nhìn thấu, cùng với đắn đo một cái tát “đánh chết” hai người họ, để cho bọn họ mãi mãi không xuất hiện trước mặt cô, còn không bằng xem bọn họ khó chịu, còn chiếm được món hời nhỏ.
Vốn dĩ cô xem trong tiểu thuyết, hận không thể để kẻ xấu lập tức bị trừng phạt, vĩnh viễn không thể xoay ngược lại, vĩnh viễn biến mất, ngồi tù hoặc là mau kết thúc phần diễn. Nhưng mà chân chính trải qua, cô lại hiểu rằng, làm sao dễ dàng như vậy được!
Đây là xã hội pháp trị mà bạn ơi!
Cho nên Từ Toa đành tự mình tìm kiếm niềm vui, giống như cô nhìn thấy hai người này sống không tốt, cô sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Đừng nghĩ là hai mươi quả trứng là chuyện nhỏ, nó có thể khiến Bạch Liên Hoa càng thêm đau khổ hơn so với việc đánh cô ta, gần như là một cây búa có thể đè chết cô ta. Còn Hồ Hạnh Hoa, cô ta là người trọng sinh tất nhiên không để ý mười quả trứng gà, nhưng mà cô ta không để ý... còn người nhà của cô ta thì sao?
Hơn nữa cô ta còn phải bồi thường bà Vương mười quả nữa.
Hai mươi quả trứng gà, cũng đủ nhà của Hồ Hạnh Hoa lật nóc nhà.
Từ Toa: Vỗ tay, xem kịch hay.
Cho nên làm người thì đừng nên yêu cầu quá cao, mới sống vui vẻ.
Bây giờ Từ Toa đang rất vui vẻ.
Cả nhà trở về, Từ Toa lại nhắc chuyện cũ: “Bà ngoại, sau này bà đừng đi làm việc nữa.”
Bà Từ kinh ngạc, suýt nữa thì nhảy lên: “Là sao?”
Bà ấy vội nói: “Sức khỏe của bà vẫn còn tốt lắm.”
Từ Toa kéo tay bà ngoại, nghiêm túc phân tích cho bà cụ nghe: “Bà xem, cho dù ba cháu không cho cháu tiền thì mỗi tháng cháu vẫn còn có lương. Hai bà cháu mình ăn là đã đủ rồi. Lại nói, bây giờ ba cháu vẫn gửi tiền về. Bà thấy không phải bây giờ cuộc sống của hai bà cháu mình đã rất rồi sao? Bà cũng lớn tuổi rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi. À không, việc trong nhà mình cũng không coi là ít. Dọn dẹp nhà cửa trồng rau nuôi gà trông Nữu Tể, đây không phải là việc hay sao? Nếu như bà ở nhà, sau này Nữu Tể cũng không cần đi theo mọi người ra ruộng nữa rồi.”
Bà Từ còn có chút do dự, bà ấy còn chưa muốn nghỉ việc.
“Bà thấy mình vẫn còn trẻ, bây giờ không làm gì, chẳng phải là dần dần miệng ăn núi lở sao?”
Từ Toa: “Làm gì có chuyện đó! Không phải bà còn có cháu sao? Bà phải tin tưởng cháu.”
Cô nháy mắt với Bà Từ, bà cụ tiếp thu tín hiệu của Từ Toa, nhưng mà vẫn còn do dự.
Làm người già, có thể làm nhiều giúp đỡ con cháu, làm sao muốn liên lụy con cháu đâu?
Từ Toa mắt thấy bà Từ vẫn còn đắn đo, bèn nói: “Vậy thì năm nay bà làm đến khi kết thúc thu hoạch vụ thu đi. Sang năm chúng ta bàn với đại đội trưởng một chút, sang năm bà không cần xuống ruộng nữa, được không?”