Chương 209: Tự sát
“Tự sát tự sát!” Từ Sơn hù dọa nói.
Từ Toa: “Ha hả!”
Cô cười lạnh: “Cậu đừng ấu trĩ như vậy có được không!”
Từ Sơn rụt lại bả vai: “Cậu không biết khuyên cháu như thế nào!”
Anh ta thành thật khuyên nhủ: “Cậu thực sự cảm thấy không thích hợp xây thêm phòng, Hổ Nữu à, chúng ta đừng làm cái này được không?”
Anh ta khổ sở nói, cảm thấy chính mình sao mà khó quá, các nữ đồng chí trong nhà, hết người này đến người nọ, đặc biệt là người trước mặt đây, vô cùng đáng sợ.
Anh ta lại nói: “Sao cháu không đi bàn với bà ngoại cháu ý, sao lại đi làm khó cậu thế này, hu hu hu.”
Từ Toa càng đường hoàng nghiêm túc nói: “Nếu như cháu bàn với bà ngoại, chắc chắn bà không đồng ý.”
Từ Toa nói thẳng ra như vậy, nhưng thật ra lại khiến cho Từ Sơn không còn gì để nói, anh ta yên lặng ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên, anh ta chính là người khó xử nhất cái nhà này. Anh ta đành ôn tồn thương lượng: “Hổ Nữu Nhi à...”
Từ Toa: “Cậu gọi cháu là Từ Toa đi, cứ gọi là Hổ Nữu Nhi, làm cháu cảm thấy mình làm việc rất hổ báo lôm côm, không chắc chắn.”
Từ Sơn nghẹn họng, trong lòng nghĩ, chẳng phải cháu đúng là như thế à?
Cháu nhắc đến vấn đề này, chính là rất qua quýt.
Từ Sơn sợ Từ Toa không nghe anh ta, nên khuyên nhủ rất tận tình, anh ta nói: “Từ Toa, cháu nghĩ thử xem, nhà chúng ta đã đủ rộng rồi còn muốn xây thêm phòng, như vậy sẽ khiến nhiều người chú ý! Vốn dĩ nhà chúng ta đã đủ khiến người ngoài để ý, quá mức khoe khoang là không được. Tuy là trong thôn mình không có ai tâm tư ác độc hại người. Nhưng mà cũng không chắc chắn người khác chợt nảy sinh ý nghĩ xấu xa hay không? Nếu như họ cứ nhìn chằm chằm nhà chúng ta thì cũng đã đủ phiền toái rồi, đúng không nào? Sao phải làm thế đâu? Thật ra cậu không sợ bọn họ, cậu hoàn toàn không sợ bọn họ, nhưng mà không sợ thì không sợ, có thể không gây chuyện thì mình cũng cố gắng đừng gây chuyện càng tốt! Cháu thấy có đúng không?”
Từ Toa vốn là người không kiên định, nghe Từ Sơn khuyên như vậy, lại cảm thấy có chút đạo lý, lại cảm thấy có gì đó sai sai, cô chu môi nói: “Vậy không xây nhà nữa à?”
Từ Sơn nhanh chóng khuyên nhủ: “Tạm thời không xây, nếu cháu muốn xây thì đợi thêm mấy năm nữa, cháu thấy thế nào?” Lại chờ mấy năm nữa, cháu cũng đi lấy chồng, còn xây cái gì?
Ha ha về nhà chồng mà xây nhé! Ôi chao!
Từ Toa không biết tâm tư “hiểm ác” của Từ Sơn, bèn thỏa hiệp: “Vậy thì được rồi.”
Buổi tối Từ Sơn và Cổ Đại Mai lại nói tiếp chuyện này, dáng vẻ như suýt chút nữa bị dọa sợ.
Anh ta cùng vợ mình ngâm chân, anh giẫm chân em, em giẫm chân anh, vô cùng ngọt ngào.
Từ Sơn: “Lúc Hổ Nữu nói muốn xây nhà, anh suýt chút nữa thì ngã kềnh ra đất.”
Cổ Đại Mai ngược lại thì hít một ngụm khí lạnh thốt lên: “Con bé ấy bị điên à?”
Lại bồi thêm: “Con nhóc đó sao dám tiêu tiền phung phí như vậy chứ!”
Trong lòng Từ Sơn xúc động gật đầu lia lịa: “Con bé rất giống chị của anh, chị ấy cũng hổ báo như vậy.”
Cổ Đại Mai chưa từng tiếp xúc với chị chồng, nhưng mà chỉ cần nhìn bà Từ là biết, bà ấy chắc chắn không nuôi dạy ra người yếu đuối ngoan hiền. Cô ta gật gù nói: “Anh cũng đừng để cho nó tiêu tiền nữa, trái tim nhỏ bé này của em, sắp bị nó dọa cho nhảy lên nhảy xuống đây này.”
Nhắc đến chuyện này, Cổ Đại Mai lại bật dậy nói: “Cho anh xem cái này.”
Cô ta nhanh chóng lấy tấm chăn nỉ dày dặn từ trong ngăn tủ ra, nói với Từ Sơn: “Anh xem đi!”
Từ Sơn: “!”
Cổ Đại Mai: “Đây là Hổ Nữu... bla ba...”
Từ Sơn cảm thấy, đầu mình càng lúc càng đau.
Anh ta nói: “Hổ Nữu Nhi đi đổi với ai?”
Hai mắt Cổ Đại Mai trợn trừng: “Ai mà biết?”
Từ Sơn trầm mặc một hồi rồi nói: “Em về nhà bà ngoại một chuyến đi!”
Cổ Đại Mai: “...?”
Anh ta giải thích: “Hổ Nữu, à không Từ Toa, nếu con bé muốn đổi da hổ, chúng ta phải nhân lúc còn sớm. Năm nay liên tục mưa mấy ngày trời, đừng nói là đại đội chúng ta giảm sản lượng, anh thấy gặp mưa cũng không được rồi. Nếu như nhà mẹ vợ cạn lương thực, chúng ta phải đi đổi trước! Nếu như để thu hoạch vụ thu xong bị người khác đổi mất. Chúng ta phải nói thế nào với Từ Toa? Con nhóc này rất đáng sợ. Hiếm khi nó giao cho em một chuyện quan trọng như vậy, thì chớ kéo dài thời gian.”
Nếu Cổ Đại Mai đi sang nhà mẹ đẻ, như vậy còn phải chậm mất hai ngày công, trong lòng cô ta bắt đầu tính toán.
Đau lòng quá!
Đây chính là công điểm đó!
Cổ Đại Mai chần chừ: “Cũng không cần gấp gáp như vậy chứ?”
Từ Sơn: “Sao lại không gấp hả? Em mau trở về đi!”
Thứ như da hổ không phải lúc nào cũng có.
Tuy Cổ Đại Mai có chút chần chừ, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng vẫn gật đầu, nói: “Vậy cũng đúng, ngày mai em đi nói với mẹ.”