Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 210. Về Nhà

Chương 210. Về nhà Chương 210. Về nhà

Chương 210: Về nhà

Từ Sơn thở phào nhẹ nhõm: “Anh đi cùng em, vừa hay trốn Từ Toa, nếu không nó lại nhớ thương cái phòng xép, anh lại chả lăn đùng ra đấy? Anh thực sự sợ con bé rồi.”

Cổ Đại Mai thấy bộ dạng nhát cáy của anh ta thì mắng: “Anh nói xem, anh có phải là đàn ông không vậy!”

Từ Sơn khóc tu tu dựa đầu vào vai Cổ Đại Mai: “Vợ ơi, anh thực sự rất khổ mà!”

Cổ Đại Mai lừ mắt nhìn anh ta một cái, đâm thủng tâm tư anh ta: “Em lại không cảm thấy anh khổ chỗ nào, thật sự khó khăn không phải là như vậy! Chúng ta đi theo ăn nhờ ở đậu, đừng nói cái gì mà khó với chả khăn. Lần này trở về, em định đổi thêm một chút da khác, làm cho Từ Toa hai đôi giày da heo. Lại may cho mẹ một đôi nữa.”

Hai mắt Từ Sơn lấp lánh: “Vợ anh thật tốt!”

Cổ Đại Mai mắng: “Mặc dù em keo kiệt nhưng cũng biết điều!”

Chỉ là, rất nhanh cô ta lại thấy đau lòng: “Hu hu, muốn đổi da, sợ là tiền riêng trong tay em lại phải mất, hu hu hu, em đau lòng quá. Hu hu hu bằng mấy quả trứng gà đấy! Hu hu hu...”

Từ Sơn: “...”

Đau lòng nên buổi tối đều không có tâm trạng làm chuyện khác.

Đúng, chính là cái chuyện “khác” mà bạn đang nghĩ đến đó.

Không có tâm trạng.

Thực sự không có tâm trạng.

Cổ Đại Mai và Từ Sơn thương lượng xong, ngày hôm sau lập tức nói muốn về thăm nhà ngoại, thật ra nhà mẹ đẻ Cổ Đại Mai cách xa như vậy, cô ta cũng không thường về nhà ngoại.

Cả năm tính ra cũng chỉ có hai lần, mùa xuân và mùa hè, một lần là về ăn tết, một lần là vào mùa hè.

Không chỉ mình cô ta như vậy, mà các nữ đồng chí có nhà ngoại ở xa cũng như vậy.

Bà Từ hỏi: “Sao bỗng dưng lại về?”

Từ Toa nhanh nhảu nói: “Bà ngoại, là cháu! Cháu muốn đổi một chút đồ với nhà ngoại của mợ.”

Vừa nghe Từ Toa nói, bà ấy chỉ ừ một tiếng, đứng dậy móc ra một đồng tiền, dặn dò: “Hai đứa đi đi về về phải ngồi xe.”

Dừng một chút lại nói: “Con cầm thêm hai con cá ướp muối cùng mang về bên đấy.”

Cổ Đại Mai: “Vâng ạ!”

Từ Toa: “Chỗ cháu còn có chút đường, mợ gói một chút mang sang đấy làm quà.”

Cổ Đại Mai do dự một chút, Từ Toa nghiêm túc nói: “Mợ đi đổi đồ cho cháu, dù sao thì cháu cũng không thể không bỏ chút gì đúng không?”

Bà Từ ngăn lại: “Hai đứa nó làm cậu làm mợ, chuyện này không phải là đương nhiên sao.”

Từ Toa bật cười: “Tiền có thể giải quyết vấn đề, thì đã không phải là vấn đề nữa rồi.”

Ôi chao đúng là triết lý mà, Từ Toa cảm thấy chính mình trong nháy mắt trở nên thâm nho.

Không ngờ có một ngày cô lại có thể trở nên trâu bò như vậy!

Từ Toa nói xong cằm đều vểnh lên tận trời, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý.

Người của nhà họ Từ: “...”

Cháu thì hay rồi.

Từ Toa gói cho khoảng hai cân đường, dặn dò hai người: “Cậu mợ đi sớm về sớm.”

Dừng một lúc, cô bỗng kêu lên: “Ôi, cháu có thể mượn xe đạp cho cậu mợ! Có cái xe đạp, cậu mợ có thể đi nhanh một chút, cũng đỡ mệt hơn.” Nếu không cô gần như có thể đoán được, toàn bộ hành trình, hai người này chắc chắn sẽ đi bộ, có thể không tiêu tiền thì cố gắng không tiêu, đây chính là tôn chỉ số một của bọn họ.

Từ Toa, rất dễ hiểu mà.

“Cậu mợ đợi cháu chút!”

Từ Sơn và Cổ Đại Mai: “!”

Người nhà họ Từ còn chưa kịp phản ứng lại, Từ Toa đã chạy đi rồi, không lâu sau khi người nhà họ Từ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, thì Từ Toa đã đạp một chiếc xe đạp vào sân: “Đây, cháu mượn xe giúp cậu mợ rồi đây này!”

Từ Sơn và Cổ Đại Mai: “...”

Từ Sơn ngắm kỹ cái xe, chần chừ hỏi: “Đây là... xe của bác sĩ Tiểu Giang thì phải?”

Trong thôn này chỉ có vài nhà có xe đạp, nhìn xe là biết của nhà ai với ai.

Cho nên Từ Sơn liếc một cái là đã nhận ra!

Từ Toa lại rất bình thản đáp: “Đúng vậy! Cháu mượn của anh ấy, đi xe đạp nhanh hơn một chút.”

Người một nhà rối rắm, Từ Toa khó hiểu.

Cô cảm thấy, chính mình ẩn sâu công và danh.

Đây là một người vô cùng tốt bụng.

Từ Sơn: “...”

Tại sao, cháu có thể mượn được xe đạp của bác sĩ Tiểu Giang hả?

Tại sao chứ!

Xe đạp, đây là thứ có thể tùy tiện cho người khác mượn hay sao?

Nhà ai mà có xe đạp lại chả coi nó là bảo bối cơ chứ?

Bằng lòng cho mượn vợ, cũng không thể cho mượn xe!

À không, vợ cũng không thể cho mượn.

Dù sao thì không ai muốn mang tiếng háo sắc.

Nhưng mà, sao cháu lại có thể làm được?

Từ Sơn âm thầm nghi ngờ quan hệ của Từ Toa và Giang Phong, nhưng mà anh ta không dám nói.

Ai bảo ở cái nhà này, anh ta chính là tầng đáy đâu.

Mang theo niềm khó hiểu và nỗi rối rắm sâu sắc, Từ Sơn chở Cổ Đại Mai ra cửa, nhưng chính lúc ra khỏi cửa, nối bứt rứt trong lòng anh ta lập tức tan theo làn khói. Dù sao thì không một người đàn ông nào không đam mê tốc độ, yêu thích cảm giác nhanh như chớp này?

Đây chính là, chiếc xe đạp thần thánh đấy!

Bình Luận (0)
Comment