Chương 212: Lên núi
Mỗi lần gặp phải chuyện này, đại đội trưởng và kế toán Vương đều đau đầu, mà Hoàng Diệu Thường làm nhân viên ghi công điểm của thôn, cũng là người luôn phải chịu trách móc. Đừng thấy đại đội trưởng luôn rất thoải mái, hiền lành, nhưng mà đến lúc thu hoạch vụ thu, lương thực căng thẳng, ông ta sẽ lập tức mất hứng!
Cho nên Hoàng Diệu Thường vẫn luôn hận không thể thúc giục các sức lao động trong thôn tăng gia sản xuất. Như vậy thì chênh lệch sẽ giảm xuống.
Cho nên đừng nhìn cô ta chỉ là một cô ghi công điểm tầm thường, nếu cô ta không là người nóng tính dễ giận, người bình thường thực sự là không đảm đương nổi công việc này.
Đại đội trưởng: “Cũng đúng, cháu đợi chú một lát, chú đi nhắc nhở bọn họ.”
Ông ta nhíu mày không vui hỏi: “Hai nhà này xảy ra chuyện gì vậy!”
Nói đến việc này, Từ Lập còn biết một chút, nhà anh ta và nhà Đại Hổ cùng đi một cửa, cũng không khác mấy nhà của đại đội trưởng và nhà của Lâm Châu. Chỉ cùng một sân. Nhưng mà Từ Lập có chút ngập ngừng, chưa dám nói ra.
Anh ta chưa nói, nhưng lại bị đại đội trưởng bắt gặp, bèn hỏi: “Có chuyện gì?”
Ông ta vừa nói, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Từ Lập.
Từ Lập: “...”
Đại đội trưởng: “Có gì thì nói thẳng ra, có phải cậu biết chuyện gì rồi đúng không?”
Tự dưng đang yên đang lành lại lên núi, chung quy cũng phải có lời giải thích đi?
Từ Lập không phải kiểu người chủ động thưa chuyện với người khác, nhưng mà nếu đại đội trưởng đã hỏi, anh ta cũng không dám gạt, bèn nói: “Tôi nghe thấy họ bảo là, hai nhà họ lên núi tìm thi thể.”
“Phụt!” Từ Toa đang uống nước trà, nghe vậy liền phun, phun đầy mặt Phương Vệ Quốc.
Phương Vệ Quốc: “...”
Từ Toa vội vàng nói: “Cháu xin lỗi chú!”
Cô vô cùng ngượng ngùng nói: “Cháu không cố ý.”
Phương Vệ Quốc: “Chuyện cỏn con này tính là gì? Chú không sao!”
Từ Toa giơ ngón cái tán thưởng, rồi cúi gằm mặt ngoan ngoãn đứng im một chỗ.
Trong đại đội này, Từ Toa sợ nhất là Phương Vệ Quốc. Phương Vệ Quốc là một người chú chín chắn uy nghiêm, trên người ông ta toát lên một luồng khí phách của “thầy chủ nhiệm”, chính là loại khí thế mà học sinh cá biệt sợ nhất. Nhưng mà Phương Vệ Quốc không phải người khó gần, ông ta tùy tiện phủi quần áo mình nói: “Không sao.”
Từ Toa rụt đầu rụt cổ.
Đại đội trưởng không khỏi để ý đến dáng vẻ này của Từ Toa, ngay sau đó quay sang hỏi lại Từ Lập: “Chuyện này là sao? Thi thể nào? Cậu nói gì mà kinh thế.”
Từ Lập đáp: “Đại Hổ, Nhị Hổ còn cả Thổ Cẩu Tử không phải đều gặp ma sao? Bọn họ cảm thấy đã là số mệnh chú định thì chắc chắn có gì đó, chắc chắn là vợ của con trai thứ hai nhà họ Bạch tìm bọn họ giúp đỡ. Nếu như người khác không thấy, chỉ có bọn họ nhìn thấy, vậy đó chính là có nhân quả. Cho nên hai nhà họ đều khuyến khích nhau, cùng nhau lên núi, muốn giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện.”
Đại đội trưởng và những người còn lại: “...”
Phương Vệ Quốc: “... Đây không phải là mê tín dị đoan à?”
Từ Lập vội giải thích: “Làm gì có chuyện đó! Bọn họ chính là muốn phát huy truyền thống chính nghĩa.”
Cái mũ mê tín dị đoan này không thể tùy tiện mang lên, chỉ sợ là sẽ rước lấy phiền phức. Nhưng mà phát huy truyền thống chính nghĩa, luôn luôn đúng.
Phương Vệ Quốc: “... Nếu nói như thế, thì cũng đúng.”
Đại đội trưởng hít một hơi thật sâu, nói: “Cho dù có thật là như vậy, cũng không cần thiết huy động cả nhà cùng đi chứ?”
“Người nhiều sức nhiều mà đội trưởng.”
Đại đội trưởng không còn gì để nói.
Còn Từ Toa, cô cũng càng là cạn lời.
Sao cô không nghĩ ra, còn có thể nói như vậy chứ!
Đại đội trưởng trầm mặc một hồi, nói: “Hay là, chuyện này cứ để như vậy đi.”
Hoàng Diệu Thường muốn nói gì đó, nhưng mà chỉ mấp máy môi một chút, lại không dám nói. Chuyện người sống cô ta còn có thể, nhưng mà chuyện người chết, làm sao cô ta chịu nổi! Nếu như nữ quỷ biết cô ta ngăn cản bọn họ lên núi, vậy chẳng phải cô ta sẽ đến tìm mình sao?
Hoàng Diệu Thường: “Thôi bỏ đi, cháu mặc kệ đấy.”
Phương Vệ Quốc thở dài, nói: “Ngày mai tôi cũng lên đấy xem thử.”
Đại đội trưởng: “Vậy cũng được, anh đi qua đấy xem là được, có anh ở đó, tôi cũng yên tâm hơn.”
Tuy thời nay không tin mấy thứ ma quỷ mê tín này nọ, nhưng mà người trong thôn chẳng được mấy mống không tin quỷ thần! Sâu trong thâm tâm của mỗi người vẫn là rất tin vào mấy thứ này.
Từ Toa:... Các người chắc không ngờ tới, là tôi và Giang Phong giả thần giả quỷ đâu nhỉ.
“Khụ khụ khụ!”
Tiếng hắng giọng vang lên, mấy người quay đầu lại, thì nhìn thấy Hồ Hạnh Hoa đang đứng ở cửa, cũng không biết cô ta tới từ lúc nào, vẻ mặt có chút đặc sắc.