Chương 213: Muỗi
Hoàng Diệu Thường lập tức không vui. Dù sao thì Hoàng Diệu Thường vẫn luôn là vẻ “Tôi đang khó chịu”.
Cô ta nói chuyện không hề khách sáo: “Cô đến đây từ lúc nào sao không lên tiếng, còn nghe lén chúng tôi nói chuyện?”
Hồ Hạnh Hoa cũng mất hứng, cô ta nói: “Các người nói chuyện ầm ầm, làm sao tôi dám cắt ngang? Hơn nữa cũng chẳng có gì không thể nói với người khác.”
Từ Toa quái gở nói: “Cô cũng đâu phải chuyện gì đều nói cho người khác nghe, chính mình che giấu bí mật. Còn nói người khác không có gì phải che giấu. Đúng là dễ dãi với mình nhưng bắt người khác phải nghiêm khắc.”
Hoàng Diệu Thường ngạc nhiên nhìn Từ Toa, lập tức nói theo: “Đúng vậy.”
Mặc dù quan hệ của hai người họ cũng chẳng ra sao, nhìn thấy nhau là xưng xỉa.
Nhưng mà, gặp phải đứa mình ghét hơn, thì họ có thể “bắt tay” nhất trí đối ngoại.
Hoàng Diệu Thường dè bỉu: “Chính mình tự có chuyện, còn không biết xấu hổ nói người khác.”
Hai người mỗi người một câu, thật sự khiến cho Hồ Hạnh Hoa tức điên.
Cô ta biết ngay mà, Từ Toa và Hoàng Diệu Thường đều là đồ tiện nhân đáng chết.
Đời trước, Từ Toa chết rồi, nhưng Hoàng Diệu Thường vẫn còn sống, nhưng mà cô ta cũng không tốt đẹp gì.
Nhà họ Hoàng có tiền, cô ta gả cho cán sự thôn Tiểu Trần, Tiểu Trần người này rất ranh ma, vô cùng giỏi nịnh hót. Tâng bốc Hoàng Diệu Thường lên tận mây. Sau đó đất đai được nhận thầu, ban hành chính sách cải cách mở cửa, anh ta rời khỏi ban cán sự thôn, đi theo chân anh vợ, cũng chính là hai anh trai của Hoàng Diệu Thường đi buôn bán, cuối cùng dọn vào trong thành phố. Theo lý mà nói, cô ta chắc chắn được hưởng phúc. Nhưng mà Tiểu Trần sau này có tiền rồi, lại đá văng hai anh vợ ra, hố bọn họ một vố, một mình làm ăn, bởi vì Hoàng Diệu Thường chỉ sinh được ba đứa con gái rồi không đẻ được nữa. Anh ta còn nuôi vợ bé bên ngoài, sinh được một đứa con trai, cuối cùng đuổi bốn mẹ con Hoàng Diệu Thường ra khỏi nhà.
Hoàng Diệu Thường không có mặt mũi về nhà, ở lại Bằng Thành làm việc vặt. Hồ Hạnh Hoa lúc ấy đã từng gặp cô ta một lần, cả hai đều nghèo túng. Sau đó tin tức những chuyện cô ta làm bị truyền về quê nhà, cô ta vẫn luôn cho rằng, chính là con tiện nhân Hoàng Diệu Thường này mách lẻo.
“Cô nhìn cái gì mà nhìn!” Hoàng Diệu Thường bị Hồ Hạnh Hoa âm u nhìn mình chằm chằm thì cảm giác như đang bị một con rắn độc theo dõi.
Cô ta lạnh nhạt nói: “Cô nhìn cái rắm à!”
Hồ Hạnh Hoa cười lạnh một tiếng, tầm mắt đảo qua Tiểu Trần, sau đó đáp lại: “Cô lại bị ai cắn vào mông hả!”
Đại đội trưởng thực sự vô cùng đau đầu với cô con gái nhà họ Hồ, cô ta là loại không gây chuyện thì sẽ buồn chết, cả ngày không gây chuyện với người này, thì lại gây chuyện với kẻ khác, không có lúc nào là nhàn rỗi. Thật sự là không ngừng tìm phiền phức cho ông ta.
Đại đội trưởng: “Cháu đến đây làm gì?”
Lúc này Hồ Hạnh Hoa mới nhớ tới lý do mình đến đây, cô ta nghiêm túc nói: “Đại đội trưởng, cháu đến đây làm giấy giới thiệu, đại đội trưởng , cháu muốn đổi tên.”
Đại đội trưởng ngờ vực: “Cái gì cơ?”
Hồ Hạnh Hoa đáp: “Cháu muốn đổi tên.”
Đại đội trưởng: “...”
Quả nhiên đúng là thích gây chuyện mà, không thể nghỉ một phút.
Ông ta hỏi: “Cháu muốn đổi tên, vậy nhà cháu có biết không?”
Hai tròng mắt Hồ Hạnh Hoa đảo loạn, nói: “Cháu đổi tên thì sao phải có sự đồng ý của bọn họ? Cuộc đời này là của cháu, không phải của bọn họ. Cháu cảm thấy cái tên Hồ Hạnh Hoa này không hợp với cháu.”
Đại đội trưởng xua tay: “Cháu về nói với ba mẹ, nếu bọn họ đồng ý thì lại đến tìm chú. Nếu không thì đừng đứng đây làm phiền người khác, mau đi đi.”
Hồ Hạnh Hoa: “Cháu…”
Đại đội trưởng: “Ngay cả ba mẹ, cháu cũng không thèm hỏi trước một câu đã trực tiếp chạy đến đây làm giấy giới thiệu. Nếu chú làm cho cháu thật, về nhà ba mẹ cháu lại đến trách chú, thì chú biết trách ai? Chú cả ngày lo việc cho mình cháu à? Mau về đi!”
Hồ Hạnh Hoa tức tối dậm chân.
Hoàng Diệu Thường cười ha hả: “Lớn lên xấu xí chứ liên quan gì đến tên?”
Từ Toa không đáp nhưng lại vỗ tay bồm bộp cổ vũ.
Hồ Hạnh Hoa: “!”
Cô ta trợn mắt lườm Từ Toa: “Cô có ý gì hả!”
Từ Toa khinh khỉnh chê cười: “Tôi vỗ muỗi không được à? Con muỗi chết tiệt, đồ con muỗi chui lủi dưới cống ngầm, con muỗi gặp người là cắn. Đi chết đi thôi.”
Hồ Hạnh Hoa: “…”
Cô ta chính là cảm thấy, con tiện nhân Từ Toa này đang nói móc mình.
Từ Toa: “Con muỗi đáng chết, gặp người là cắn…”
Cô tự biên tự hát, ngâm nga mấy câu.
Lần này thì Hồ Hạnh Hoa tức thật rồi, dậm chân một cái xoay người trực tiếp bước uỳnh uỳnh bỏ đi.