Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217. Đại Vương Nhàm Chán

Chương 217. Đại vương nhàm chán Chương 217. Đại vương nhàm chán

Chương 217: Đại vương nhàm chán

Mà anh ở trong thôn qua lại với ai, thật đúng là không nhiều lắm, chính Từ Toa tự đếm, ngoại trừ bản thân cô ra, thì chỉ còn lại Tiểu Lâm Châu.

Giang Phong dừng một chút, bật cười nói: “Cũng đúng, dám cùng tôi lui tới, cũng chỉ có vài người.”

Anh bỗng nghiêm túc nói: “Thật ra chuyện này, vốn dĩ tôi không định cho Tiểu Lâm Châu nói ra, dù sao thì cô cũng hiểu được mà, mang ngọc mắc tội. Bọn chúng quá nhỏ, không bảo vệ được vật quý. Nhưng mà tiền bọn chúng bán nhà, đổi được đều là khoai sắn, muốn ăn no bụng cũng đủ rồi, nhưng mà muốn ăn ngon một chút là chuyện không thể. Thế nhưng cơ thể của hai anh em chúng đều quá yếu ớt, không bồi bổ, tôi thật sự sợ này hai đứa trẻ sau này sức khỏe sẽ kém cỏi. Đặc biệt là Lâm Tiểu Muội, trong thôn còn chưa có đưa trẻ nào quá ba tuổi rưỡi còn không biết đi. Với tình trạng như vậy, con bé chỉ ăn canxi căn bản là không được, thân thể cũng phải được bổ sung các chất dinh dưỡng cần thiết. Tiểu Lâm Châu định mạo hiểm đi công xã đổi gạo, nhưng tôi cảm thấy, tìm đến cô càng tốt hơn.”

Từ Toa: “Đổi đi.”

Cô hỏi: “Vậy anh cảm thấy có thể đưa cho hai đứa cái gì?”

Giang Phong: “Gạo, mì, dầu ăn, ba loại thực phẩm này rất cần thiết. Hiện tại bên ngoài đâu đâu cũng là tuyên truyền vận động này vận động nọ, ngọc trai của cậu bé có lấy ra, tuy rằng cũng đổi được thứ tốt, nhưng mà cũng không đổi được bao nhiêu. Tôi nghĩ tới, nếu hai bên đều đồng ý, tôi tới giật dây bắc cầu. Tất nhiên, tôi sẽ không cho cậu bé biết có liên quan đến cô. Cô thấy như vậy được chưa, cậu bé lấy một chuỗi ngọc trai lắc tay, để đổi lấy một túi gạo một túi bột mì, một chai dầu. Cộng thêm một ít thuốc canxi.”

Anh mang theo vài phần ngại ngùng nói: “Tôi biết như vậy cô sẽ có chút tổn thất, nhưng mà hai đứa trẻ quá thiếu dinh dưỡng, nếu cô muốn rành rọt, về sau tôi giúp cô làm việc, bù lại phần thiếu được không?”

Từ Toa: “…”

Cô nghiêm túc nói: “Thực ra từ một phương diện nào đó mà nói, không phải tôi thiệt hại, mà là thằng bé thiệt. Anh biết đấy, tôi có thể…”

Giang Phong cắt ngang lời của Từ Toa: “Tôi biết cô có thể lấy ra rất nhiều thứ tốt. Nhưng mà cô cũng không thể tùy tiện lấy đồ đúng không? Đồ ở chỗ đó sẽ càng ngày càng ít, hơn nữa, cô còn phải tìm kiếm, đợi đến khi xung quanh đều tìm xong rồi, cô làm sao đi tìm nơi khác? Thời gian của cô có hạn. Cho nên dù cô luôn nói: Lấy đồ ra dùng mới là chân chính không lãng phí. Tôi cũng không tán thành cô mù quáng làm bất kỳ chuyện gì. Tất nhiên, nếu cô muốn làm, tôi cũng sẽ cố hết sức mà giúp cô!”

Từ Toa mím môi, cô biết Giang Phong nói đúng.

Cô liếc anh một cái: “Không ngờ, anh còn rất trượng nghĩa đó.”

Đôi mắt Giang Phong sáng ngời, mang theo nụ cười khiêm tốn, nhưng lời nói ra lại giống như bệnh thần kinh: “Dù sao, cuộc đời của tôi rất nhàm chán. Ở cùng cô mới dần dần trở nên thú vị.”

Từ Toa trợn mắt lườm anh: “Vốn dĩ là một câu chuyện cảm động, lại nghe anh nói xong thì tôi lập tức cảm thấy anh đúng là Đại Vương Nhàm Chán mà.”

Giang Phong mỉm cười vô tội, nói: “Lời nói thật luôn luôn khó nghe.”

Từ Toa lại liếc anh: “Không phải cả ngày anh đều dẫn dụ động vật tới ư? Còn không thấy thú vị?”

Giang Phong gật đầu: “Có thú vị hơn nữa, tôi cũng trải qua 21 năm, còn có thể giữ hứng thú đến đâu? Nó cũng giống như dù có ăn sơn hào hải vị, ăn mãi rồi cũng đến lúc chán muốn ói vậy, đại khái là tôi cảm thấy nó đã là chuyện không thú vị nhất trong đời!”

Từ Toa nghe đến đó, lẩm nhẩm than thở: “Hy vọng có một ngày, đêm khuya có thể đào bảo sẽ không biến thành chuyện vô vị.”

“Ngược lại là không!” Giang Phong khẳng định: “Ai sẽ chê một ngọn núi vàng là không thú vị hả!”

Anh bình tĩnh và điềm nhiên nói: “Thường xuyên bị động vật hoang dã công kích cùng với đào bảo trong núi vàng, về bản chất chính là hai việc.”

Từ Toa: “Hy vọng tôi không phụ kỳ vọng này.”

Giang Phong: “Cô đã làm rất tốt, rất rất tốt. Nếu đổi thành người khác, chưa chắc sẽ giống như cô, hào phóng chia sẻ, cũng hào phóng trợ giúp người khác.”

Từ Toa: “Vậy thì được rồi.”

Giang Phong cười nói: “Vòng tay ngọc trai trước hết để ở chỗ của tôi, ngày nào đó trời mưa, tôi mang cho cô. Sau đó cô tìm một chỗ cất nó.”

Từ Toa: “Được đó.”

Giang Phong cười: “Bánh trôi cũng chín rồi.”

Anh lấy ra cặp lồng cơm, nói với Từ Toa: “Cô ăn trước một ít, sau đó tôi lại lấy cho cô một hộp khác mang về.”

Từ Toa: “Ừm!”

Giang Phong nhắc nhở cô: “Buổi tối cô đi vào, tốt nhất tìm hai cái hộp cơm rồi mang ra.”

Từ Toa hiểu ý của Giang Phong, giơ tay ra hiệu ok.

Bình Luận (0)
Comment