Chương 218: Có thể sờ thử không
Tuy rằng ở nhà cô thì không thể muốn làm gì thì làm, nhưng ở chỗ Giang Phong thật ra lại có thể, hơn nữa bên này là trạm xá, luôn có mùi thuốc rất nặng, nhưng lại che đi tất cả mùi hương của đồ ăn, không thể không nói, nơi này thật sự là tuyệt vời!
Từ Sơn và Cổ Đại Mai không ở nhà, Từ Toa ăn no lửng bụng liền về nhà, vừa vào cửa lập tức nói: “Bà ơi, đừng nấu cơm nữa!”
Bà Từ không hiểu: “Sao thế?”
Từ Toa cười hì hì: “Cháu mang cho bà đồ ăn ngon đây.”
Nữu Tể xoạt một cái, chạy vụt ra tới, đứa nhỏ này càng lúc càng chạy vững, tuy rằng người vẫn gầy nhom, nhưng mà rất rắn chắc!
Ăn nhiều nhưng không béo.
“Lại đây.”
Vừa mở hộp cơm ra, bà Từ lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, khiếp sợ mà nhìn Từ Toa: “Hổ Nữu Nhi, cháu này là, này là lấy từ chỗ nào đấy?”
Từ Toa: “Cháu lấy ở chỗ bác sĩ Giang Phong.”
Bà Từ: “…”
Vẻ mặt của bà ấy lại trở nên vi diệu.
Hơn nửa ngày, bà Từ không nhịn được mà nói: “Quan hệ của cháu và cậu ấy đúng là rất tốt nhỉ.”
Bà ấy gắt gao nhìn chằm chằm Từ Toa, muốn từ biểu cảm của cô nhìn ra gì đó. Nhưng mà, cái gì cũng chưa nhìn ra. Từ Toa vẫn thản nhiên như không.
Bà Từ: “…” Thế này lại càng làm bà ấy rối rắm, nên hỏi hay là không hỏi đây.
Đại khái là nhìn ra bà Từ đang đắn đo điều gì, Từ Toa nói : “Bà à, bà đừng nghĩ ngợi quá nhiều, giữa cháu và bác sĩ Tiểu Giang là quan hệ có qua có lại. Trong lòng bọn cháu đều hiểu rõ.”
Bà Từ thở dài thườn thượt: “Không phải là bà sợ cháu bị thiệt thòi sao? Cháu là con gái, dù sao thì…” Nói tiếp cũng không nói được nữa.
Từ Toa cười hì hì: “Không đâu! Trong lòng cháu đã có tính toán cả rồi.”
Bà Từ nhìn dáng vẻ cười hi hi ha ha của Từ Toa, trong lòng muốn nhắc nhở vài câu, nhưng lại cảm thấy Từ Toa nhà bọn họ vừa thông minh lại có năng lực, vừa thiện lương lại đáng yêu, làm việc gì cũng có chừng mực. Bà cụ đành nói: “Thôi được rồi, tự cháu hiểu, bà sẽ không nhọc lòng nữa.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy, bà mau ngồi xuống ăn đi.”
Nữu Tể đã ngồi khoanh chân trên giường đất, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Từ Toa: “Cháu đi lấy bát đũa.”
Từ Toa đã ăn xong, tất nhiên không chịu ăn nữa, bà Từ cũng không nói để lại cho con trai và con dâu, dù sao hai đứa nó về nhà ngoại cũng không có chuyện là không được thiết đãi một bữa.
Quả thật là vậy, có xe đạp, hai người lại đi từ sáng sớm, đúng là nhanh hơn không ít. Nhưng cho dù là vậy, đến khi họ tới địa phận của đại đội Tiền Bán La, cũng đã qua ba giờ chiều. Chỉ là lần này hai người lại không hề cảm thấy mệt mỏi, vẫn còn rất khỏe khoắn.
Giữa đường, Cổ Đại Mai còn cùng Từ Sơn thay đổi người chở.
Không tính đến những cái khác, chỉ tính cảm giác khi đạp xe, là đã vô cùng sảng khoái
Nơi này tương đối hẻo lánh, người qua lại cũng không nhiều, Cổ Đại Mai đi vào thôn, đã bị người trong thôn nhìn thấy, rất xa họ đã kêu lên: “Là Đại Mai à? Đại Mai đã trở lại à?”
Cổ Đại Mai cao giọng đáp lại: “Vâng, là cháu đây!”
Cô ta vừa cất tiếng, mọi người vội vàng vây đến.
Đương nhiên, không phải mọi người đến xem cô ta, cô ta lại chẳng có gì hay ho mà nhìn. Mọi người muốn nhìn, chính là chiếc xe đạp này! Ai bảo cái thôn Tiền Bán La này nghèo chứ. Như là xóm Thượng Tiền Tiến, người có xe đẹp, không nhiều lắm cũng có mười mấy hộ.
Còn thôn Tiền Bán La thì sao?
Một nhà cũng không có.
Đúng vậy, chính là một nhà cũng không có.
Phương tiện giao thông tốt nhất của mọi người, chính là xe bò. Đây là thứ đáng giá nhất của cả thôn.
Nói thật xe đạp tất nhiên không đáng giá bằng xe bò, nhưng mà ý nghĩa của chúng không giống nhau a!
Trong lòng mọi người, xe đạp chính là tốt nhất.
Đám người đều xoa tay hầm hè, không dám tiến lên sờ thử, nhưng mà hai con mắt nhìn Từ Sơn và Cổ Đại Mai mang theo đầy vẻ mong đợi.
“Đại Mai Tử, tôi có thể sờ thử không?”
“Đại Mai, nhà cô mua xe đạp à?”
“Đại Mai, xe này của cô thật là chắc chắn!”
“Đại Mai…”
Cổ Đại Mai vung tay lên: “Dừng lại!”
Mọi người nháy mắt an tĩnh lại, Cổ Đại Mai nói: “Đây không phải là xe của tôi, là chúng tôi đi mượn đấy, nhà tôi làm gì có tiền mua xe đạp!”
Vừa nói vậy, mọi người lập tức gật đầu hiểu rõ.
“Vậy có thể sờ thử không?”
Cổ Đại Mai nhìn về phía Từ Sơn, Từ Sơn nghiêm mặt: “Có thể, nhưng mà phải cẩn thận một chút, dù sao cũng là đồ đi mượn.”
Đám người vây xung quanh vội vàng gật đầu lia lịa: “Chúng tôi biết.”
Mọi người đều vây quanh vợ chồng Cổ Đại Mai, mẹ của Cổ Đại Mai nghe nói con gái trở về, vội vàng chạy tới gọi: “Đại Mai, sao con lại về lúc này?”
Chính là thế, mọi người cũng gật đầu, tò mò nhìn cô ta.