Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 229 - Chương 229. Tặng Gà

Chương 229. Tặng gà Chương 229. Tặng gà

Chương 229: Tặng gà

Từ Toa cười: “Cháu đi sang nhà Tiểu Lâm Châu một chuyến.”

Tầm mắt cô dừng lại ở người Từ Sơn, đột nhiên nói: “Cậu, cậu lấy cho cháu một bộ quần áo của cậu đi.”

Từ Sơn không hiểu: “?”

Từ Toa: “Cậu lấy bộ nào cũ không còn mặc được nữa ấy, sau đó cháu mua cho cậu một bộ mới.”

Từ Sơn vui mừng nhảy cẫng lên: “Còn có chuyện tốt như vậy hả?”

Từ Toa: “Cậu có lấy hay không!”

Bọn họ không biết ý của Từ Toa là gì, nhưng mà đây là chuyện tốt còn không làm, không phải là đầu óc có vấn đề sao?

Từ Sơn: “Làm ngay đây! Cậu lập tức đi tìm cho cháu!”

Cổ Đại Mai duỗi tay giữ chặt Từ Sơn, nói: “Để em lấy cho! Anh biết chỗ nào mà tìm!”

Lập tức hai vợ chồng cùng chạy tót vào nhà.

Bà Từ nghĩ ngợi, hỏi: “Cháu để cho Tiểu Lâm Châu?”

Từ Toa gật đầu: “Vâng.”

Cô còn cõng theo đồ ăn ngon, không dám tiến đến bên cạnh bà ngoại, sợ bị bà đoán được bèn nhỏ giọng nói: “Lát nữa cháu về có chuyện này muốn nói với bà.”

Mắt thấy Cổ Đại Mai ôm một bộ quần áo ra tới, Từ Toa duỗi tay nhận lấy nhét vào trong sọt, rồi sải bước ra cửa.

Từ Sơn và Cổ Đại Mai nhìn nhau: “… Đây là sao vậy?”

Bà Từ nghiêng đầu lừ mắt một cái: “Liên quan gì đến hai đứa?”

Cổ Đại Mai nghĩ thầm nói quần áo của chồng cô ta đều lấy ra rồi! Nhưng mà ngẫm lại, Từ Toa hứa sẽ mua cho một bộ mới. Bọn họ đúng là bên được lợi!

Cổ Đại Mai: “Con đi làm giày cho con bé.”

Bà Từ lại nghiêng đầu liếc cô ta một cái, không nói gì

Tuy nói lúc này trời đã tối, nếu nói là trời tối mịt cũng không phải, Từ Toa rất nhanh đã đi tới nhà của Tiểu Lâm Châu, lúc này Tiểu Lâm Châu đang ăn cơm cùng em gái, cũng không phải nhà cậu bé ăn cơm muộn.

Mà là cậu bé phải làm quá nhiều việc, trở về liền rất muộn.

Hai người làm một chén cháo bắp, cháo toàn là nước, có thêm ít rau dại, trên bàn còn đặt hai cái quả táo nhỏ.

Bữa cơm này đối với hai anh em họ mà nói, đã là rất khá, hai người húp cháo, Lâm Tiểu Muội lí nhí nói: “Tiểu Muội muốn mau khỏe! Khỏe rồi là có thể giúp anh làm việc.”

Tiểu Lâm Châu cười, gật đầu thật mạnh: “Được.”

“Thùng thùng thùng, Tiểu Lâm Châu có nhà không!”

Tiểu Lâm Châu vừa nghe thấy tiếng, thì nhanh chóng đứng dậy, vội vàng đi ra của: “Chị Tiểu Từ à?”

Từ Toa nói: “Đi, đi vào rồi nói.”

Tiểu Lâm Châu còn không kịp phản ứng lại, đã thấy Từ Toa đi vào sân, ngay sau đó lại vào phòng. Cậu nhóc nhanh chân đuổi kịp, hỏi: “Chị Tiểu Từ, sao chị lại tới đây? Mau vào buồng trong.”

Nơi này vốn chỉ là là một gian buồng trong và một gian nhà chính, chỗ có thể nấu cơm cũng không lớn.

Từ Toa cũng không làm ra vẻ, đi theo tiểu Lâm Châu vào cửa, Lâm Tiểu Muội ôm bát, co rụt vào một góc như tàng hình, cô bé từ nhỏ đã phải chịu khổ, lá gan cũng nhỏ, nhưng mà nhìn thấy người đến là Từ Toa, trái lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Từ Toa thầm nói hóa ra mình còn là người khiến người khác yên tâm.

Cô nhìn lướt qua bát cơm của cô bé, bát cháo hơi lỏng.

Cô buông sọt trên vai xuống, nói: “Chị cho các em mấy thứ.”

Cô mở sọt ra, nói: “Đây là một bộ quần áo của cậu chị, đã không mặc vừa, em còn nhỏ, sửa lại một chút là mặc được! Còn có chị… Thôi, cái quần này vẫn là không cho các em! Không hay lắm.”

Cô rút quần của mình ra, luôn cảm thấy đưa quần của mình cho người ngoài là không hay.

Cô nói: “Đây là một chiếc áo bông cùng một chiếc áo ba lỗ, chị cũng không mặc. Em cân nhắc một chút sửa cho em gái mặc. Không phải chị không làm hộ, mà là căn bản là chị không biết làm.”

Tiểu Lâm Châu kinh ngạc nhìn Từ Toa, nói lắp bắp: “Cho, cho em ư?”

Từ Toa gật đầu: “Đều là đồ nhà chị không mặc vừa nữa.”

Khóe mắt của cậu nhóc lập tức đỏ bừng, quần áo cũng không rách chỗ nào, sao có thể là không mặc vừa, rõ ràng chính là muốn giúp họ mà! Cậu bé cắn môi, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống. Từ Toa nhưng thật ra không quan tâm mấy chuyện này, lại lấy bánh bao ra.

Cô mang hết tất cả lại đây: “Cái này cho các em ăn, hai đứa còn nhỏ, nếu là không kịp nấu cơm, thì ăn cái này, chỉ có điều là nó hơi cứng. Kiến nghị hai đứa đổ thêm ngâm một chút hẳn là có thể ăn.”

Chỗ nào là có thể, này quả thực là quá tốt rồi.

Tiểu Lâm Châu không tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm bánh bao, này rõ ràng chính là… Gạo trắng!

Cậu bé không muốn nhận, nhưng lại không nhịn được mà nuốt một chút nước miếng, ngay lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng nuốt nước miếng lớn hơn nữa.

Lâm Tiểu Muội không nhịn xuống cơn thèm nuốt nước miếng ừng ực, ngay sau đó lại rụt rụt cơ thể, không dám mở miệng đòi.

Bình Luận (0)
Comment