Chương 230: Anh đừng khó chịu
Từ Toa chính là như vậy, càng là nhìn thấy hùng hài tử thấy gì đòi nấy, cô càng nhất quyết không cho hùng hài tử được như mong muốn. Nhưng mà nhìn thấy trẻ con tuy đáng thương lại hiểu chuyện, thì sẽ không nhịn được mà thương cảm thay.
Từ Toa: “Nơi này còn có hai con gà, em hầm lên ăn để bổ thân thể, chẳng qua, cẩn thận một chút. Tránh cho người khác thấy lại ghen tị, dù sao các em cũng là trẻ con.”
Tròng mắt của Tiểu Lâm Châu đều sắp nhảy ra ngoài, cậu bé nhìn hai con gà trước mặt, vội vàng lắc đầu từ chối: “Không được, em không thể lấy, em không…”
Từ khi ba mẹ cậu qua đời, cậu không còn được nếm thử hương vị của thịt gà nữa, em gái càng là chưa từng được ăn, cô bé nhìn thấy con gà trống mập mạp, thế mà cũng không biết là gì, cũng không thấy thèm thuồng. Chỉ tò mò nhìn.
Tiểu Lâm Châu lấy tay lau nước mắt.
Từ Toa nghiêm mặt: “Không được từ chối! Em cho chị hổ phách, có thể ít hơn so với đồ chị cho em sao. Điều kiện nhà chị tốt hơn, còn có thể chiếm món hời bắt nạt một đứa bé nghèo khổ như em sao? Chị mới không phải là người thiếu đạo đức như vậy! Được rồi, trời không còn sớm nữa, em thu thập đồ lại đi, chị đi về trước đây.”
Cô thật là tới cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng.
Đều không đợi Tiểu Lâm Châu phản ứng, người đã khuất bóng.
Từ Toa chạy, Tiểu Lâm Châu nhìn đồ vật trên giường đất, yên lặng chảy nước mắt.
Lâm Tiểu Muội bò đến bên cạnh anh trai mình, ôm lấy người cậu bé nhẹ nhàng nói: “Anh ơi đừng khóc.”
Tiểu Lâm Châu ngửa đầu lên trời, nói: “Như vậy nước mắt sẽ không rớt xuống.”
Cậu khóc, khóc đủ rồi, nghiêm túc nói: “Chị Tiểu Từ còn có bác sĩ Tiểu Giang, đều là người tốt nhất.”
Lâm Tiểu Muội dùng sức gật đầu.
Cô bé tuy rằng nhút nhát, nhưng biết phân biệt ai tốt ai xấu.
Tiểu Lâm Châu kiên định: “Nhà của chúng ta quá thiếu đồ vật, cái gì cũng thiếu. Cũng cần phải bồi bổ. Mấy thứ này, chúng ta nhận lấy. Nhưng mà Tiểu Muội, chúng ta bây giờ tuy bất đắc dĩ không có cách nào, nhưng đợi chúng ta trưởng thành, nhất định phải báo đáp bọn họ.”
Lâm Tiểu Muội nghiêm túc gật đầu, nói: “Vâng.”
Cô bé duỗi tay nhẹ nhàng chọc vào con gà đã làm sạch lông, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, cái này là đồ ăn sao?”
Trong nhất thời, Tiểu Lâm Châu thế mà không biết nói cái gì.
Con gái nhà người khác cho dù có bị bạc đãi, cũng không đến mức không biết, nhưng em gái nhà cậu bé lại hoàn toàn không biết.
Cậu bé cố nén nỗi khó chịu trong lòng xuống, nói: “Đây là gà, chính là gà đẻ ra trứng gà ở trong vườn ấy.”
Lâm Tiểu Muội mở to mắt, không thể tin tưởng gà bị tuốt lông sẽ là như này, cô bé chưa từng được nếm thử, nhưng mà lại nhớ rõ thím hai từng mắng: “Lại không đẻ trứng là tao thịt chúng mày!”
Cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy, ăn ngon không?”
Ăn ngon sao?
Ăn ngon tất nhiên là ăn ngon chứ!
Thực tế là, Tiểu Lâm Châu cũng đã lâu đã rất lâu không được ăn, đều không nhớ rõ hương vị của nó.
Nhưng cậu bé vẫn rất kiên định: “Đặc biệt ăn ngon.”
Nghĩ nghĩ, cậu bé lại nhỏ giọng nói: “Đêm nay chúng ta, nấu thịt gà ăn đi?”
Lâm Tiểu Muội: “!”
Tiểu Lâm Châu kiên định: “Đúng vậy, đêm nay chúng ta nấu canh gà! Cái này bổ nhất.”
Tiểu Lâm Châu nói được thì làm được, cũng may lúc bọn họ lại đây ở, Giang Phong có để một số đồ nấu nướng ở đây, nếu không bọn họ lại càng khó sống qua ngày hơn. Giang Phong thấy hai anh em bọn họ đáng thương, nhưng thật ra lại để lại không ít thứ, chính mình bên kia ngược lại không nhiều lắm.
Tiểu Lâm Châu dùng sức chặt con gà trống to mọng thành miếng nhỏ, làm xong rồi đã mệt đến thở hồng hộc, nhưng mà cho dù là như vậy, trong lòng cũng vô cùng vui mừng.
Trong lòng cậu bé không hề mệt một chút nào, Tiểu Lâm Châu không nỡ nấu hết một lần, lại lo lắng thứ này không được để lâu được, thì thầm nói: “Anh đi hỏi bác sĩ Tiểu Giang bảo quản thế nào.”
Cậu bé hy vọng, con gà này có thể ăn lâu một chút, lại lâu một chút…
“Em đóng cửa chặt lại, đừng để cho người khác tiến vào.”
Cậu lo lắng vội vàng giấu hết đồ vật đi, nói: “Anh đi ra ngoài.”
Lâm Tiểu Muội thận trọng gật đầu!
Tiểu Lâm Châu chạy vụt ra cửa, chạy đến trạm xá.
Tiểu Lâm Châu bên này vội vàng như bị chó đuổi, bên này Từ Toa cũng cùng bà ngoại nói tiếp, nhưng thật ra là gạt vợ chồng Từ Sơn. Tối đến ngoại trừ cục than nhỏ ngủ say như heo bên cạnh, cũng chỉ có Từ Toa và bà Từ còn thức.
Từ Toa đưa hổ phách cho bà Từ xem, nhỏ giọng nói: “Đây là Tiểu Lâm Châu tặng cho cháu, bà ngoại có biết đây là cái gì?”
Bà Từ nhìn kỹ lại, bật thốt lên: “Đây là… Hổ phách?”
Lúc này đổi lại là Từ Toa kinh ngạc, cô không thể tin được mà nhìn bà mình, kêu lên: “Bà ngoại, bà đúng là lợi hại! Cái này mà bà cũng biết.”