Chương 240: Họ hàng
Từ Toa: “Chú có muốn nhận không, sau này sao cháu tìm chú nhờ giúp được? Tuy nói chúng ta dùng xe bò trong thôn, sẽ trừ vào công điểm nhà chúng ta, nhưng mà chú còn có việc riêng phải làm mà phải không? Chú nhận đi.”
Từ Toa khuyên mãi, cũng bắt đầu dọa dẫm rồi, cuối cùng chú Ngưu Tam cũng nhận.
Chẳng qua tuy chú Ngưu Tam nhận nhưng lại không ăn, trái lại nói: “Trong nhà còn có mấy đứa nhỏ, để mang về cho chúng nếm thử.”
Từ Toa không nói gì, nhà cô không nghèo nhưng cũng hiểu được tình huống trong nhà người bên cạnh.
Chú Ngưu Tam nhận đồ của Từ Toa, cũng bắt đầu lải nhải: “Cháu là đứa trẻ tốt, cháu cũng không biết đó chứ, từ lúc cháu đến, trẻ con trong thôn chúng ta luôn rất vui vẻ.”
Từ Toa: “???”
Câu này có nghĩa thế vào vậy?
Chú Ngưu Tam: “Cháu bảo bọn chúng đi hái nấm, chúng được đổi đường, không phải là hỗ trợ được cho trong nhà sao? Dù không giúp được nhưng mà tự mình ăn cũng tốt rồi.”
Ông ta cười ngây ngô nói: “Cháu nội lớn nhất nhà chú lấy đường về đổi với lương thực vụ thu của nhà mẹ đẻ con dâu cả nữa đó. Mùa đông không làm vẫn phải ăn, ít nhất cũng đủ để đứa bé ăn khoảng mười ngày.”
Từ Toa thật sự không hiểu mấy cách này, cô kinh ngạc hỏi: “Mấy đứa bé không tự ăn sao?”
Chú Ngưu Tam: “Ai lại ăn một mình chứ? Ăn thì chỉ một mình được ngọt miệng, nếu để lại đến tết, còn có thể mang đi đổi lương thực.”
Tuy nói bây giờ không được phép buôn bán, nhưng mà đồng hương lâu lâu giúp đỡ trao đổi chút đồ cũng không sao, cũng không ai quản.
Từ Toa thật sự chưa từng nghĩ lại có thể như vậy.
“Nghe nói Tiểu Hà Hoa đổi được lương thực đủ để cả nhà ăn mười ngày đó, đứa nhỏ này thật sự rất giỏi giang.”
Từ Toa có ấn tượng về Tiểu Hà Hoa, là cô gái nhỏ có khả năng nhất, chỉ khoảng mười tuổi nhưng mà còn giỏi hơn cả cô. Từ Toa lên núi, đoán là sẽ thu hoạch được ít hơn mấy đứa bé đó. Còn so với Tiểu Hà Hoa thì càng không thể sánh được.
Từ Toa: Mở mang tầm mắt.
Hai người cứ như vậy một hỏi một trả lời, nhưng mà rất nhanh cũng đã về đến thôn.
Cùng là nói chuyện nhưng mà so với giọng oang oang không ngừng của chị dâu Du thì Từ Toa cảm thấy nói chuyện với chú Ngưu Tam cũng khá tốt, không mệt mỏi.
Hơn nữa còn có thể biết được một số chuyện trong thôn.
“Từ Toa, cháu về rồi à?”
Một bác gái nhìn thấy Từ Toa, chào hỏi cô, Từ Toa gật đầu: “Vâng.”
“Cháu mau về nhà đi, nhà cháu có khách đến.”
Từ Toa tò mò: “Nhà cháu có khách sao?”
Bác gái gật đầu nói: “Còn không phải sao?”
Đúng lúc thím cả Hà vừa đi ngang qua nói: “Thím nhìn thoáng qua thấy hình như là cậu họ của cháu.”
Từ Toa: “Sao?”
Mới biết rõ người cậu họ này mà người đã tự tìm tới, cũng quá trùng hợp rồi.
Từ Toa: “Cháu về ngay đây, cảm ơn hai người.”
Hai bà cụ không ngờ mới nới mấy lời như vậy còn nhận được lời cảm ơn, nhất thời vui vẻ khóe miệng cong lên thật cao: “Con gái nhà họ Từ này thật giống mẹ, là một người tốt.”
“Còn không phải sao?”
Từ Toa nhanh chóng đi về nhà, vừa vào sân đã thấy cục than nhỏ chống nạnh đứng ở sân giữa ba gian nhà, bên cạnh con bé là một cậu bé khô quắt, cũng gầy teo nhỏ xíu, sắc mặt vàng vọt như nến.
“Nữu Tể.”
Nữu Tể nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu, giang tay ra chạy: “Chị.”
Từ Toa bị cô bé nhào đến ôm chầm lấy chân, may mà con bé vẫn chỉ là một đứa bé, nếu không... cô đã té u mông rồi.
Nữu Tể ôm Từ Toa, quay đầu chỉ về phía thằng bé nói: “Thạch Đầu.”
Thằng bé gầy gò ốm yếu, tuy tên là “Thạch Đầu” (nghĩa là đá tảng) nhưng mà nhìn không hề kiên cường. Thấy ánh mắt của Từ Toa, càng giật mình rụt lại, chẳng qua nơi trống trải như vậy cũng không có chỗ nào để trốn.
Quay người lại, chạy bịch bịch vào nhà.
Từ Toa dắt Nữu Tể, nói: “Đi thôi, vào nhà nào.”
Từ Toa vừa vào cửa đã thấy Đầu Lâu, không phải là biệt danh cô đặt mà là cả thôn còn chưa thấy ai gầy hơn kẻ này.
Nhưng mà Từ Toa cảm thấy cũng quen rồi, mỗi lần cô thấy một người gầy thì đều có thể nhìn thấy một người càng gầy hơn. E rằng trong hoàn cảnh này, do người ta sống không được tốt.
Bà Từ nhanh chóng giới thiệu: “Hổ Nữu Nhi, đây là cậu hai họ của cháu. Thằng Hai, cháu còn nhớ chứ? Khi còn nhỏ đã từng gặp Hổ Nữu Nhi.”
Người đàn ông gầy như đầu cắm trên cọc tre gật đầu: “Biết biết, khi còn nhỏ là một đứa bé kháu khỉnh.”
Từ Toa nở nụ cười nói: “Đúng lúc cháu có mua đồ ăn, hôm nay có thêm đồ để ăn rồi.”
Bạn nói xem có trùng hợp không, Từ Toa mua tám cái bánh bao, cho chú Ngưu Tam một cái, còn dư lại bảy cái, lại có hai người khách đến, đúng bảy người.
Từ Toa lấy thịt kho và bánh bao ra, không hề đụng đến giỏ trúc của mình, trái lại nói: “Cậu, cậu đặt vào phòng cho cháu.”