Chương 241: Rẻ
Từ Sơn liếc mắt nhìn cháu của mình nói: “Được.”
Bà Từ cũng không trách mắng Từ Toa tốn kém, trái lại nói: “Chuyện này thật sự quá tốt.”
Từ Toa cười đi vào phòng khách, đi đến chỗ Cổ Đại Mai đang nấu cơm, thấp giọng hỏi: “Mợ à, sao cậu Hai lại đến thế?”
Cổ Đại Mai cũng nhỏ giọng: “Đến khám bệnh.”
Từ Toa: “???”
Có lẽ là biểu cảm của Từ Toa quá mờ mịt, Cổ Đại Mai kiêu ngạo nói: “Thôn chúng ta có bác sĩ Tiểu Giang là rẻ nhất.”
Từ Toa: “...”
Cô thấp giọng lầm bầm: “Sao cháu lại cảm giác Giang Phong chưa chắc đã muốn được hình dung như vậy.”
Dù sao làm người cũng cần kiêu ngạo mà.
Chẳng lẽ bác sĩ rẻ nhất là chuyện rất đáng kiêu ngạo sao?
Trong chớp mắt, Từ Toa đã nghĩ thật sự là chuyện đáng kiêu ngạo mà. Dù sao thì họ khám bệnh sẽ dễ hơn. Dù chưa chắc đã dùng đến, không dùng sẽ tốt hơn, nhưng mà nếu dùng đến thì không phải sẽ an toàn nhất sao?
Từ Toa: “Sao chưa đi khám đi?”
Cổ Đại Mai: “Bác sĩ Tiểu Giang lên núi rồi, đoán là phải chiều tối mới về. Đêm nay họ sẽ ở lại nhà chúng ta.”
Cô bỗng nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Thôn của họ cách thôn của chúng ta xa lắm sao?”
Cổ Đại Mai: “Nếu tính theo thời gian đi thì khoảng ba bốn ngày, mà phải là buổi sáng dậy thật sớm, buổi tối đi đường ban đêm.”
Từ Toa: “...”
Cô chép miệng: “Còn phải ở nơi đồng không mông quạnh.”
“Là ý gì?”
“Ý là buổi tối sẽ tìm chỗ ngủ bên đường.”
Cổ Đại Mai gật đầu: “Đúng vậy đó.”
Từ Toa: “... ....”
Cuộc sống này cũng quá chua chát.
“Nhà họ rất nghèo sao?”
Cổ Đại Mai gật đầu: “Trong nhà có con bị bệnh, không như vậy sao được?”
Từ Toa thấy động tác của Cổ Đại Mai, nhỏ giọng nói: “Trong gùi của cháu còn có gà và thịt.”
Muôi múc cơm của Cổ Đại Mai lập tức rơi xuống nồi, tạo ra tiếng vang.
Bà Từ ở trong nhà nghe thấy tiếng động, mắng: “Muốn chết sao?”
Trước mặt người nhà, bà Từ không cần che giấu bản tính.
Từ Toa phì cười, không hiểu sao lại nghĩ đến hình ảnh bình tưới nước của Giang Phong, bẹp môi, không vui.
Cái tên khiến người ta thấy ghét này, nhưng mà nhanh chóng lại có hơi lo lắng cho tên khiến người ta thấy ghét này rồi. Người này rất dễ dẫn dụ thú dữ tới, không có chuyện gì còn lên núi làm gì chứ?
Thật là.
“Từ Sơn, nước đun xong rồi, anh đến nấu canh trứng đi.”
Từ Sơn: Được.”
Động tác của anh ta nhanh như thỏ, cũng không thể trách anh ta được mà.
Đồ tốt gì đó trong nhà đều bị mẹ giấu đi, đơn giản là không được ăn. Dù bây giờ thức ăn đã ngon hơn trước kia nhiều, nhưng mà làm người thì vẫn luôn không biết đủ mà. Biết trong nhà trữ nhiều đồ như vậy sao có thể không thèm được.
Nhưng mà cũng may lần này khách đến nhà là bà con rất gần, vậy nhất định là phải chuẩn bị đồ tốt rồi.
Từ Sơn và Cổ Đại Mai bận rộn ở nhà chính, bà Từ kéo cháu bên ngoại hỏi về tình hình hai bên, con của anh ta vốn đi theo Nữu Tể, nhưng mà sau khi Từ Toa về thì Nữu Tể đã trở thành cái đuôi nhỏ của Từ Toa. Thằng bé bèn dựa vào khung cửa, nhìn đồ ăn được chuẩn bị trong bếp chảy nước miếng.
Thật ra Từ Toa có đồ ăn ngon nhưng mà vẫn chưa lấy ra, buổi trưa ăn cơm mới đúng, nếu như trẻ con ăn nhiều thì sẽ không ăn nổi bữa trưa.
Hai người bận rộn một lát, cơm nước bày lên bàn, điều này khiến cậu hai không thể bình tĩnh, anh ta cà lăm nói: “Dì út à, dì làm thế này, dì làm thế này...” Đúng là không biết nói gì.
Đồ ăn hôm nay thật ra không nhiều nhưng mà đều là đồ cực kỳ tốt.
Đầu tiên là thịt kho, cậu Hai biết cái này là do Hổ Nữu Nhi mang về. Trừ món này ra còn có thịt khô sợi xào với cải trắng, còn có một con cá mặn lớn hấp, ba món này đều là những món ăn của nhà có điều kiện.
Trừ ba món này ra còn có một đĩa nấm xào, một món trứng xào hẹ, có lẽ là vì muốn góp đủ sáu món đồ ăn nên còn có món cà chua trộn đường.
Không thể không nói ngay cả ba món ăn phía sau cũng đã là những món mà nhà họ không ăn nổi.
Ngoài sáu món ăn này ra mỗi người còn có một bán canh trứng gà, một cái bánh bao thịt.
Cậu họ nuốt nước miếng, ngay cả tết nhà họ cũng chưa bao giờ ăn ngon như vậy, trừ bánh bao ra còn có một tô bánh nhỏ sáng loáng, cũng không biết là cho bao nhiêu dầu, nhìn mà mắt cũng sáng lên.
Vành mắt cậu họ đỏ lên: “Dì út...”
Bà Từ: “Được rồi, mau ăn cơm đi. Cháu xem đàn ông đàn ang mà sao thế chứ, mấy đứa nhỏ lại đánh giá.”
Bà nói: “Thạch Đầu mau ăn đi.”
Thạch Đầu không ngừng nuốt nước miếng, nhìn ba mình, cậu hai: “Ăn đi.”
Thạch Đầu nhanh chóng há miệng cắn một cái thật to, lập tức híp mắt, thỏa mãn đến nỗi cả gương mặt nhỏ đều nở hoa.
Nữu Tể thấy anh trai nhỏ xa lạ mới đến cũng đã bắt đầu ăn, bản thân cũng há miệng, ôi chao, thật ngon.