Chương 259: Hẹn
Từ Toa: “Tình cảm của hai vợ chồng nhà này thật tốt.”
Từ Sơn và Cổ Đại Mai: “Còn lâu nhé!”
Từ Toa ý tứ sâu xa cười: “Nhìn hai người, cháu tin sao?”
Chẳng qua đã nói đến chuyện lên núi, Từ Toa nghĩ đến việc lúc Giang Phong lên núi thường xuyên dẫn dụ mấy con thú dữ, cô hiếu kỳ hỏi: “Anh đã từng gặp hổ ở trên núi chưa?”
Giang Phong rất vô tội: “Tôi không đi vào sâu bên trong núi.”
Từ Toa vội hỏi: “Vậy anh có thể gặp được gì?”
Giang Phong đếm kỹ: “Lợn rừng, còn có rắn, rắn thì còn ít, chứ lợn rừng thì nhiều lắm, không biết vì sao lợn rừng rất thích tôi.”
Từ Toa: “Có lẽ là có công chúa lợn rừng thành tinh, muốn bắt anh về làm áp trại phu nhân.”
Giang Phong: “…”
Từ Sơn và Cổ Đại Mai: “…”
Giang Phong cười: “Có lẽ là thế, chẳng qua có thể là do đời trước tôi và thiên bồng nguyên soái có thù oán cá nhân, cho nên con cháu của hắn mới tìm tôi gây phiền phức.”
Từ Toa cười: “Vậy đại khái anh chính là Đường Tăng.”
Giang Phong nghe xong còn cười to hơn, ngược lại là vợ chồng Từ Sơn và Cổ Đại Mai không hiểu gì nhìn hai người, không biết bọn họ nói gì.
Cho nên hiện tại những người thanh niên này tán gẫu, bọn họ nghe không hiểu?
Cũng không xen vào được?
Tuổi tác giữa bọn họ và Giang Phong cũng đâu chênh lệch nhiều.
Thật đúng là mơ hồ.
Từ Toa: “Tôi còn cho rằng anh gặp sói hoang gì đó, không ngờ lại là nhiều lợn rừng.”
Giang Phong mỉm cười: “Thi thoảng tôi cũng gặp sói, những thứ khác cũng có, chẳng qua rất ít…”
Từ Toa: “Vậy khi nào thì anh dẫn tôi theo trải nghiệm một chút nhé?”
Giang Phong nhướng mày: “Cô?”
Từ Toa: “Sao thế, anh xem thường tôi à! Tôi không thể ư?”
Giang Phong nghiêm túc: “Nếu như cô có hứng thú, tôi có thể dẫn cô đi xem, thế nhưng phải thật cẩn thận.”
Từ Toa cho anh một ánh mắt “yên tâm”.
“Anh dẫn theo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của anh, cho dù tôi đánh không lại, tôi cũng có thể chạy.”
Giang Phong mỉm cười: “Vậy thì được, chọn ngày không bằng gặp ngày, trở về rồi lên núi?”
Từ Toa đồng ý: “Được.”
Từ Sơn và Cổ Đại Mai:…
Nghe thấy Từ Toa muốn theo Giang Phong cùng nhau lên núi, Từ Sơn rất thấp thỏm, anh ta biết vận khí của Giang Phong như thế nào, mười người trong thôn thì có chín người đã gặp qua thể chất đen đủi của Giang Phong, có bao nhiêu người nhìn thấy anh đều tránh sang một bên.
Dù sao bọn họ cũng không muốn bị dính xúi quẩy.
Thế nhưng không nghĩ đến còn có người chủ động đến gần, bạn nói xem có đáng sợ hay không!
Từ Sơn hít sâu một hơi, ý tứ sâu xa khuyên nhủ: “Từ Toa, cháu lên núi không an toàn đâu.”
Từ Toa: “Sao lại không an toàn?”
Cô hỏi ngược lại, sau đó còn nói: “Cậu thấy cháu giống như con ngốc sao?”
Cô không phải một người tùy ý, đã nói muốn cùng Giang Phong đi xem một chút, chắc chắn đã có sự chuẩn bị sẵn sàng.
Từ Sơn: “Không phải chuyện đó…”
Từ Toa: “Cậu thật sự không cần quá lo lắng đâu.”
Ngày bình thường cảm giác đoạn đường này rất dài, nhưng hôm nay vô cùng náo nhiệt, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.
Từ Toa: “Xế chiều tôi sẽ đi tìm anh.”
Giang Phong gật đầu, nhưng rất nhanh đã nói: “Hay là sáng mai chúng ta đi. Tôi dễ đi vào sâu hơn, chọn thêm ít thảo dược.”
Từ Toa: “Vậy cũng được.”
Hai bên thương lượng xong, chia ra chỗ cổng thôn.
Từ Toa một đường ôm da hổ về, thật đúng là làm bà Từ khiếp sợ, bà cụ khiếp sợ nhìn Từ Toa: “Cháu đổi thứ này… cho bà?”
Bà biết đám nhỏ trong nhà muốn đổi gì đó, nhưng cụ thể là gì, bà ấy quả thật không biết, buổi tối trước khi đi ngủ cũng có ít nhiều suy đoán, thế nhưng suy đoán nhiều cũng không nghĩ đến cái này.
Bà Từ ngạc nhiên không thôi, cảm thấy trong đầu mình tràn ngập khiếp sợ và vui mừng không nói được thành lời.
Bà cụ lắp bắp: “Thứ này… Tốn bao nhiêu tiền chứ…”
Bà luôn không nỡ để Từ Toa tiêu tiền, muốn con nhóc này dành dụm tiền riêng, nhưng Từ Toa thật sự tiêu tiền, bà cụ cũng không nỡ mắng cháu gái, ngàn lần không nghĩ đến cô lại mua một thứ đồ đắt như vậy, bà cụ sờ tấm da hổ không nói thành lời.
Từ Toa: “Nhà bọn họ còn đưa một chai rượu xương hổ, nghe nói rượu xương hổ là đồ tốt, cháu quả thật chưa thấy qua.”
Sở dĩ Từ Toa không nghi ngờ rượu này là giả, là do có da hổ ở đây chứng minh.
Mặc dù hai nhà là thân thích, nhưng thân thích chưa chắc đã đáng tin, chỉ cần có chút đầu óc cũng sẽ không đắc tội với thân thích “có con đường”. Từ Toa cảm thấy đây là đạo lý mà một cô gái 16 tuổi như cô cũng hiểu.
Vì thế cô không lo lắng.
Từ Toa: “Tối nay bà ngủ thử xem.”
Từ Toa chưa từng hỏi qua sức khỏe bà Từ, nhưng cô biết, sức khỏe bà ngoại không tốt lắm. Đời trước lúc cô chưa xuyên không, Từ Toa biết mỗi lần trời mưa rét, bà ngoại đi đứng không dễ chịu, bác sĩ nói đó là phong thấp.