Chương 260: Sức tưởng tượng quá phong phú 1
Sau khi tới Từ Toa cũng để ý quan sát, hình như quả thật có chuyện này, nhưng chắc hẳn không nghiêm trọng như hiện đại, điều này cũng không có gì ngoài ý muốn, đời trước bà ngoại cô đã sắp 70 tuổi.
Đời này mới chỉ khoảng 50.
Có thể nói, lúc này đã để lại mầm bệnh, vậy nhất định phải bóp chết.
Từ Toa chững chạc nói: “Bà ngoại, rượu xương hổ này bà uống đi, nhà bọn họ còn nợ chúng ta mười vò nữa, cháu thấy lúc trời mưa, hình như bà đi đứng không được dễ chịu lắm, nếu đã như thế, chúng ta nhất định phải giữ gìn sức khỏe, cháu không hiểu nhiều, nhưng rượu xương hổ này uống vào nhất định sẽ tốt cho xương khớp, uống hết cũng không sao, chúng ta lấy thêm.”
Bà Từ sững sờ, chậm rãi nói: “Sao cháu biết…”
Sau đó vành mắt bà cụ đỏ lên, bà chưa từng nói lúc trời mưa mình không thoải mái, ngay cả Từ Sơn và Cổ Đại Mai ở bên cạnh cũng không biết, cả đứa con gái Từ Tú qua đời cũng không biết, thế nhưng Từ Toa chỉ mới đến mấy tháng đã biết.
Trong lòng bà cụ chua xót, nhưng xen lẫn vui vẻ.
Lúc này chày gỗ Từ Sơn giật mình: “Mẹ, chân mẹ không thoải mái à? Sao mẹ không nói sớm.”
Chua xót trong lòng bà Từ biến mất ngay một giây, hung dữ nhìn con trai: “Thứ vô dụng như con, ngay cả chuyện này còn chờ mẹ nói, mắt con mù hả? Mẹ đâu nói với Từ Toa, nhưng con bé vẫn biết đó thôi.”
Từ Sơn: “Hu hu, con là đàn ông, tâm tư không tinh tế.”
Người này đúng là cây ngay không sợ chết đứng, dẫn đến bà Từ thiếu chút nữa đã cầm que khơi củi đi đánh anh ta.
Chẳng qua bị chọc cười như thế, bà Từ lại tràn đầy sức sống, cũng không có truy cứu chuyện Từ Toa mua đồ đắt tiền.
Bà Từ trải da hổ lên giường, mặc dù xót tiền, nhưng bà Từ thật sự thích tấm da hổ này, con hổ này rất to, bà Từ lại gầy gò, nếu như ôm Nữu Tể, hai ba cháu có thể nằm vừa trên tấm da hổ này.
Bà Từ trừng cục than đen trong nhà: “Nếu cháu dám tè dầm, bà sẽ đánh mong cháu.”
Từ Sơn: “Mẹ cứ đánh con bé nhiệt tình vào, đánh mạnh vào.”
Bạn nhìn người làm ba này đi, chính là không đáng tin như thế, Nữu Tể giống như một chú hổ con nhe răng về phía Từ Sơn, ôm cái mông nhỏ mình núp ở đầu giường.
Từ Toa: Chim non chính là đáng yêu như thế.
Chẳng qua Từ Toa nhìn trái nhìn phải: “Sao cháu cảm thấy Nữu Tể béo hơn không ít nhỉ!”
Từ Toa còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Nữu Tể, cô nhóc này gầy như que củi, chính là một cục than đen, nhưng hiện tại thế mà trắng hơn? Hơn nữa hai má còn phúng phính.
Từ Toa đi đến đầu giường, móng vuốt vươn về phía gương mặt nhỏ của Nữu Tể, ừm, nhìn đi, còn có thể nhéo mặt.
Quả nhiên là béo hơn.
Từ Toa rất chắc chắn: “Nữu Tể mập.”
Mỗi ngày mọi người đều ở chung với nhau, thật ra không để ý béo hay gầy, cho dù béo hơn cũng không rõ ràng, nhưng hôm nay Từ Toa đột nhiên phát hiện, Nữu Tể không còn đen như trước, còn mập hơn nữa.
Nữu Tể bị nhéo mặt, cô nhóc che mặt lùi lại, lúc này chú ý đến mặt, không để ý đến mông nữa.
Có người muốn đánh mông cô bé.
Còn có người muốn nhéo mặt cô bé.
Làm một đứa nhỏ đáng yêu, cô bé thật khó khăn.
“Cháu nói đúng lắm, cậu bảo rồi mà, gần đây cậu bế Nữu Tể cảm thấy nặng hơn, con bé đúng là mập hơn.” Từ Sơn ngoắc tay: “Nữu Tể, con qua đây, ba nhéo mặt con một chút xem có bao nhiêu thịt.”
Con chim non vội che mặt mình lẩm bẩm.
Rất nhanh cả nhà rơi vào trong cảnh bao vây Nữu Tể.
Nữu Tể lắc mông né tránh những người lớn hung dữ kia.
“Hu hu, đừng bắt nạt cháu!”
Từ Toa nhìn Nữu Tể khoa tay múa chân, không ngừng che mặt và mông thì vô cùng buồn cười.
Từ Toa: “Được rồi, không ức hiếp em nữa.”
Cô trừng mắt nhìn Từ Sơn: “Cậu à, sao cậu có thể bắt nạt con gái mình? Còn có mợ nữa, mợ sao vậy, có người làm ba mẹ nào như cậu mợ không, thật quá đáng!”
Từ Sơn và Cổ Đại Mai:…
Là ai bắt đầu trước?
Nữu Tể: “Hừ!”
Bà Từ: “Được rồi, đừng làm loạn.” Bà cụ còn đang vuốt ve tấm da hổ nữa đấy.
“Thứ này rất đắt ư?”
Từ Toa: “Không đâu.”
Cô kiên định giống như là sự thật, ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh: “Tuyệt đối không đắt.”
400 tệ thì đắt gì chứ? Hơn nữa cô đổi, căn bản không tốn tiền tiết kiệm của cô.
Thật ra cho đến bây giờ tiền tiết kiệm của Từ Toa chỉ có lần trước đưa Giang Phong mua nhân sâm, cùng với đến hợp tác xã mua ít đồ ăn vặt, còn lại không tiêu gì cả, cho nên bây giờ cô vẫn còn hơn một ngàn tiền tiết kiệm đấy.
Trong lòng Từ Toa độc thoại: Mỗi khi trời tối mình đều vào thành phố Giang Hải mang đồ ra ngoài, hoàn toàn không có cơ hội dùng đến tiền.
Trong lòng mấy người bà Từ độc thoại: Từ Toa thường xuyên mua đồ, chắc chắn không còn bao nhiêu tiền.