Chương 285: Thấu đáo
Bà cụ lập tức mở tủ chuẩn bị tiền.
Nhị Dũng: “Đưa đi rồi, đã đưa đến viện rồi nhưng lại không nộp viện phí nữa thì không được nằm viện tiếp.”
Cũng may mà trong nhà có ít lương thực chính, anh cả của anh ta lập tức đi đổi lấy tiền, đã cho nằm viện trước.
Bà Từ thở phào một hơi, nói: “Vậy thì tốt, trước tiên cháu đừng hoảng. Tạm thời cầm số tiền này trước, bây giờ món đồ này không đổi ra tiền được. Chắc chắn cháu sẽ lỗ vốn, bây giờ cháu đi đổi thì tương lai không hối hận à?”
Nhị Dũng trái lại hiếm khi hiểu rõ mà nói: “Dì út, lỗ vốn cũng đáng, cứ cho là sau này đáng giá. Nhưng không đổi thì liệu gia đình cháu có sau này không cũng khó mà nói được, cháu không thể vì tương lai mà từ bỏ hiện tại được!”
Anh ta nói: “Hai người giúp cháu hỏi thử đi, cầu xin hai người đó.”
Bà Từ liếc nhìn Từ Toa nói: “Được.”
Nghe thấy lời này của bà Từ, Nhị Dũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta nói: “Dì út, Mộc Đầu cũng không còn nhỏ nữa, cứ cho là chân không bị thương cũng nên bàn chuyện hôn nhân rồi. Cái gì cũng không có thì làm sao mà bàn chuyện hôn nhân đây, lẽ nào để thằng nhỏ sống độc thân sao?”
Đạo lý này bà Từ cũng hiểu, bà ấy nói: “Được rồi, cháu đã quyết định thì dì út không nói gì nữa.”
Bà cụ liếc nhìn Từ Toa nói: “Bà bảo Hổ Nữu nhanh chóng nghe ngóng cho cháu.”
Nhị Dũng vội vàng gật đầu: “Vâng!”
Bà Từ tính toán chu toàn hơn Nhị Dũng vài điểm, bà ấy nói: “Chuyện này không phải được ngay, cháu quay về trước đi đã. Trước tiên cầm đồ về giấu kỹ chút, cái này nếu bị người ta nhìn thấy sẽ có chuyện đấy.”
Nhị Dũng gật đầu.
Từ Toa nhắc nhở: “Bà ngoại, bà đi mượn xe đạp của Giang Phong, mượn cho cậu hai cháu dùng.”
Bà Từ do dự một lúc, Từ Toa: “Bà đi đi ạ, không sao đâu.”
Bà Từ lại nhìn biểu cảm của Từ Toa, cô trái lại rất ngay thẳng, làm bà cụ căng thẳng không thôi, bà ấy nói:
“Được thôi.”
Đợi Từ Sơn nghe phong thanh trở về thì Nhị Dũng đã đi rồi.
Từ Sơn: “Hành động cũng nhanh quá đấy.”
Bà Từ: “Chẳng lẽ còn phải đợi con? Chân của Mộc Đầu đã bị đập gãy rồi.”
Từ Sơn hít vào một hơi lạnh: “Chuyện này cũng quá thảm rồi.”
Trong thôn của họ không ai bị thương nặng như vậy, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì thôn của bọn họ chung quy vẫn giàu có hơn bên chỗ hai người anh họ. Anh ta nói:
“Sao mà nhà anh ấy lại xúi quẩy như vậy chứ!”
Bà Từ: “Khổ trước sướng sau, cuộc sống dần dần sẽ tốt lên thôi.”
Bà ấy còn nói thêm: “Con đi làm đi, đừng tìm lý do làm biếng.”
Từ Sơn: “…” Đã bị mẹ phát hiện.
Từ Sơn ai oán nói: “Nữu Tể à, con xem ba con khổ thế đấy! Tương lai con phải làm công nhân nhé! Không cần phải xuống ruộng.”
Bà Từ: “Xéo đi!”
Từ Sơn: “…”
Nữu Tể cười khúc khích.
Từ Sơn buồn tủi mà đi ra ruộng, bà Từ kéo Từ Toa hỏi: “Cháu nói cho bà nghe xem, cháu vốn dĩ không quen biết người nào phải không?”
Từ Toa chớp đôi mắt to, nói khẽ: “Đúng vậy, cháu muốn mua lại.”
Vẻ mặt ngoan ngoãn, nghiêm túc hỏi: “Bà ơi, bà không nghĩ vậy ư? Bà muốn nói thật sao?”
Bà Từ lắc đầu, kiên định nói: “Cứ cho là cháu muốn mua cũng không thể nói là cháu muốn mua. Giả vờ nhờ người khác như thế này cũng được.”
Rốt cuộc thì bà Từ ăn muối cũng nhiều hơn Từ Toa, suy nghĩ cũng kỹ càng chu đáo hơn, bà ấy nói:
“Bà không biết tình hình sau này sẽ như thế nào, nhưng đến một ngày, ngày mà món đồ này đáng giá. Bọn chúng lại biết là cháu mua vậy chẳng lẽ trong lòng chúng không tính toán sao? Cháu hiện tại thấy bọn chúng thiếu tiền, có lòng tốt thu mua món đồ này. Bọn chúng hiện tại cũng sẽ cảm ơn cháu. Chỉ là năm dài tháng rộng, chỉ cần là thứ đồ đáng tiền, tăng giá lên một chút bọn chúng có thể sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng mà gấp mười lần thì sao? Gấp trăm lần thì sao? Rồi lỡ như tăng lên gấp ngàn lần thì sao? Cho dù là thời điểm nào cũng đừng đánh cược lòng người. Cháu thật sự muốn giúp đỡ bọn chúng thì hãy đưa ra một cái giá thích hợp, nhưng đừng nói là cháu muốn mua.”
Từ Toa gật đầu nói: “Dạ!”
Từ Toa: “Chúng ta không hiểu biết về giá cả của mấy món đồ này ở chợ đen, đợi cháu đi hỏi thử Giang Phong vậy.”
Bà Từ: “…”
Từ Toa: “Giang Phong biết rõ lắm.”
Bà Từ: “…”
Cháu đường đường chính chính mà nhắc đến Giang Phong như thế, có từng nghĩ người làm bà này nghĩ như thế nào không hả?
Lại nhìn Từ Toa, một khuôn mặt hồn nhiên.
Bà Từ: “Ôi!”
Bà cụ nói: “Bà đi trạm y tế một chuyến đây.”
Từ Toa đã buồn chán từ lâu lắm rồi, lập tức giơ tay: “Cháu cũng đi, bà đỡ cháu nhé.”
Thật ra thời gian ba bốn ngày nay, chân của Từ Toa đã khá tốt rồi, chỉ là bong gân nhẹ mà thôi. Nhưng bà Từ không hề nghĩ như vậy, ước gì có thể chăm sóc cháu gái ngoại nhà mình bảy bảy bốn mươi chín ngày.