Chương 286: Kiêu ngạo
Bà cụ nói: “Cháu vẫn nên đợi ở nhà thì hơn, nếu như lại không cẩn thận bị thương nữa thì làm sao?”
Dáng vẻ Từ Toa vô cùng đáng thương: “Cháu thật sự đã tốt rồi mà, hơn nữa không phải còn có bà đỡ cháu sao? Bà ơi, bà yêu dấu của cháu ơi, cho cháu đi đi mà.”
Cô không ngừng đung đưa tay áo của bà Từ: “Cho cháu đi, cho cháu đi…”
Bà Từ dở khóc dở cười: “Cháu đã là cô gái lớn tướng rồi đấy, tại sao vẫn có thể nhõng nhẽo như thế chứ hả?”
Từ Toa: “Ở trước mặt bà, cháu chính là một cô bé!”
Nữu Tể: “Chậc!”
Từ Toa quay đầu trừng cô bé: “Em làm gì thế? Khiêu khích chị đấy à? Có còn muốn ăn đồ ngon nữa không hả?”
Một chữ ‘ăn’ này giống như một cây đũa thần, một giây là có thể chọc vào nội tâm của Nữu Tể. Cô nhóc lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, lạch bà lạch bạch đi vòng quanh làm nũng:
“Chị họ tốt.”
Cho nên, bạn nhìn xem, trẻ nhỏ cũng biết điều bao nhiêu đấy chứ.
Bà Từ: “Hai đứa các cháu, đúng là vừa múa ương ca vừa diễn hí kịch mà.”
Tuy rằng rất không muốn dẫn Từ Toa ra ngoài nhưng bà Từ vẫn là chẳng có cách nào chống lại được sự làm nũng của cháu gái ngoại, nên đã dìu cô đi trạm y tế. Ngược lại Nữu Tể đi bên cạnh hai người, không cần đỡ cũng chẳng cần bế, lịch bịch đi cũng rất chắc.
Ba đồng chí nữ - lớn, trung và nhỏ đi đến trạm y tế, Lâm Châu và em gái Lâm Tiểu Muội cũng ở đó.
Nữu Tể ló đầu ra từ phía sau lừng bà Từ, ‘a’ một tiếng, tất cả sức lực lập tức nổi lên phóng về phía trước:
“Em gái!”
Lâm Tiểu Muội khẽ nói: “Chị là chị.”
Nữu Tể: “Em!”
Đối với cách nhìn của cô bé, vẫn chưa biết đi vậy chắc chắn là em gái rồi!
Hơn nữa, mọi người đều gọi cô bé là “Tiểu Muội”.
Nữu Tể càng lớn tiếng: “Tiểu Muội!”
Từ Toa cười hì hì nói: “Nữu Tể nhà chúng ta vô cùng hoạt bát.”
Nữu Tể ưỡn ngực kiêu ngạo, hoạt bát = khen ngợi.
Giang Phong: “Sao cô lại đến đây thế?”
Anh nói: “Qua đây ngồi đi, tôi giúp cô xem thử xem chân thế nào rồi.”
Anh vô cùng tự nhiên mà đỡ lấy Từ Toa rồi dìu cô đi. Bà Từ hơi híp mắt, thằng nhóc này rất không có ý tốt!
Nhưng anh là ân nhân cứu mạng của Từ Toa, chỉ dựa vào điểm này bà Từ đã không thể nói ra câu ‘cậu không hề tốt’ được.
Từ Toa: “Anh xem thử chân tôi thế nào, tôi cảm thấy tốt nhiều rồi ấy, đã có thể đi bộ nhưng bà tôi không yên tâm. Đúng rồi, anh thì sao? Miệng viết thương của anh thế nào rồi? Để tôi xem thử…”
Giữa lúc đang nói chuyện thì muốn lôi kéo quần áo của Giang Phong.
Giang Phong: “Ngồi im!”
Bà Từ: “Ngồi im!”
Từ Toa: “???”
Cô nhìn hai người nói: “Hai người làm sao vậy?”
Giang Phong: “… Xấu hổ!”
Bà Từ: “… Không hay lắm đâu.”
Từ Toa: “Vậy anh sao rồi?”
Cuối cùng Giang Phong cũng bớt căng thẳng, sắc mặt phiếm hồng nói: “Tôi vẫn ổn, tàm tạm rồi.”
Từ Toa nhìn Lâm Châu và Lâm Tiểu Muội ngồi trong phòng, Lâm Châu lo lắng hỏi:
“Chị Từ, chị sao thế?”
Từ Toa: “Chị không sao, trái lại là em đấy, sao em lại ở đây?”
Lâm Châu: “Chúng em đến lấy thuốc.”
Sợ Từ Toa hiểu lầm nên nói: “Lúc động đất tụi em không bị thương, tụi em là đến lấy thuốc mà uống xong sẽ giúp em gái tốt hơn một chút.”
Từ Toa bỗng nhiên tỉnh ngộ, thật ra thuốc mà Lâm Châu nói đến chính là chỉ viên canxi.
Cô nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi, em gái của em nhất định rất nhanh sẽ khỏe mạnh lên như Nữu Tể ấy.”
Nữu Tể lại ưỡn ngực kiêu ngạo, khỏe mạnh = khen ngợi.
Vui sướng!
Từ Toa nhìn cái dáng vẻ này của cô bé, cười nói: “Các bé ngoan đi chơi với nhau đi nào.”
Từ Toa nhìn về phía bà Từ, nói thầm: “Bà ơi, cháu muốn nói riêng hai câu với Giang Phong được không?”
Bà Từ: “…”
Bà ấy nhìn chằm chằm Từ Toa, Từ Toa: “Bà ơi… xin bà đó.”
Cô đã nhìn ra được, bà cô không chịu nổi nhất chính là cái này, quả nhiên, bà Từ miễn cưỡng gật đầu nói:
“Được rồi.”
Bà cụ dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài.
Giang Phong hiếu kỳ hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì à?”
Cũng đã bảo bà cô đi luôn rồi, nếu mà không có chuyện gì thì đã không cần nói chuyện riêng.
Từ Toa: “Cũng không biết tình hình trên núi như thế nào rồi.”
Giang Phong nói nhỏ: “Hôm kia tôi đã lên núi rồi.”
Từ Toa khẽ híp mắt, hừ, cười mỉa một tiếng.
Giang Phong lập tức nói: “Không phải tôi đến đó… chỉ là tôi không yên tâm, vì vậy lên núi kiểm tra một chút món đồ lúc đó của cô có phải vẫn còn ở đó hay không, sẵn tiện vứt lợn rừng xuống vách núi. Tôi sợ chúng còn ở đó sẽ dẫn dụ mấy loài động vật cỡ lớn như hổ báo đến.”
Từ Toa “ồ” một tiếng.
Cô nói: “Vậy anh không gặp phải cái gì…”
[Một vài chương bị lỗi font chữ, mọi người có thể chỉnh về font times new roman trong phần cài đặt ^^]