Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287. Cách

Chương 287. Cách Chương 287. Cách

Chương 287: Cách

Nói đến đây, Từ Toa tự cảm khả năng này không lớn, lập tức hỏi: “Anh lại gặp rồi à?”

Giang Phong gật đầu: “Tôi gặp một con lợn rừng, đã làm thịt nó và đưa đến chợ đen rồi.”

Đã quen tay rồi, thật sự là đã rất quen tay rồi.

Từ Toa thật lòng xúc động nói: “Anh đúng là đối tượng của công chúa heo tinh đấy.”

Giang Phong dở khóc dở cười nói: “Tôi thấy, bọn chúng hẳn là muốn tìm tôi báo thù chứ.”

Anh cũng rất hoài nghi, sở dĩ nhiều lợn rừng tre già măng mọc chạy về phía anh như thế là muốn tìm anh báo thù, dù sao, anh quả thật là một tay thiện nghệ mổ lợn.

Hai người dựa vào nhau xì xà xì xầm, bà Từ cảm thấy, nhìn thế này đúng là làm người khác không vui vẻ được, bà cụ ho một tiếng, lại ho một tiếng nữa. Cho dù bà ấy xách tụi nhỏ ra ngoài nhưng đứng cách cửa sổ không xa, nhìn chằm chằm vào đấy!

Giang Phong: “Mắt cá nhân của cô không sao rồi, cổ tay cũng tốt lên nhiều, lần này cô đến đây, chắc không phải để tôi kiểm tra nhỉ?”

Từ Toa: “Không phải!”

Cô nói: “Tôi muốn hỏi thử xem anh có biết ở bên chỗ chợ đen giá của đồ nữ trang thế nào không?”

Giang Phong nhướng mày lên vô cùng kinh ngạc, lập tức đáp: “Đồ vật đáng giá nhưng không dễ trao đổi. Gặp được người biết hàng thì có thể đổi được giá, không gặp được thì ngay cả một cân bột ngô cũng chưa chắc có người đổi.”

Từ Toa nghĩ một chút rồi nói: “Vậy mức giá áng chừng thì sao?”

Giang Phong: “Tôi đã từng thấy người ta trao đổi vòng cẩm thạch rồi, tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà nghe nói chất lượng tương đối tốt, đã bán được 500.”

Từ Toa “ồ” một tiếng thật dài: “Lá gan của anh trái lại lớn phết đấy nhỉ, chuyện của chợ đen cũng biết rõ quá đấy.”

Giang Phong cười sâu xa đáp: “Tôi đã cải trang rồi. Ai có thể nghĩ đến một bác sĩ gầy gò, ôn tồn lễ độ, có thể là một người thợ săn dũng mãnh đây?”

Giang Phong bình thản nói tiếp: “Hai người hoàn toàn khác nhau, sẽ không làm người ta liên tưởng chung lại với nhau được.”

Từ Toa giơ ngón cái lên nói: “Lợi hại.”

Hai người cùng cười phá lên.

Giang Phong cảm thán: “Sao cô nhớ ra việc đổi loại đồ này vậy? Tôi cho rằng cô căn bản không cần chứ.”

Từ Toa quả thật không cần, ngay cả lúc người ta rời bỏ thành phố Giang Hải đã mang đi một số thứ, thì chắc chắc những món đồ còn lại cũng không ít. Cô không tội gì phải mạo hiểm. Bây giờ cô sẵn lòng, không vì gì ngoài việc có khả năng giúp đỡ cậu hai một chút.

Thật ra khoảnh khắc lúc cậu hai mở lời, cô cũng từng nghĩ đến việc chủ động cho mượn tiền.

Chỉ có điều lời này vừa đến cổ lại quay về, bởi vì cô nhớ bà cô đã từng nói với cô, cứu khổ tạm thời, không cứu nghèo cả đời.

Cô thật sự giúp đỡ bọn họ, căn bản không biết lúc nào là điểm cuối, hơn nữa giữa họ hàng với nhau mà dây dưa đến khoản tiền lớn thì mối quan hệ này nhất định sẽ xảy ra vấn đề. Vì vậy Từ Toa đã từ bỏ ngay.

“Họ hàng nhà tôi, tôi không thể không giúp, tóm lại không thể trơ mắt nhìn nhà bọn họ ngã được.”

Giang Phong gật đầu, anh nghĩ ngợi rồi nói: “Chuyện này phải xem cô có muốn đá hồng ngọc của nhà họ không, nếu như cô không muốn, tôi có thể giúp cô nghĩ cách đưa tiền. Nếu như cô muốn vậy thì đổi đồ. Nếu như cô muốn an toàn hơn, tôi có thể đi đổi giúp cô. Đảm bảo sẽ không để bọn họ biết gì cả.”

Từ Toa: “…”

Cô nghiêm túc nói: “Thật ra tôi rất thích đá hồng ngọc nhưng không muốn cướp lấy cơ hội của bọn họ.”

Mặc dù như thế là nhặt được chỗ tốt, nhưng Từ Toa cảm thấy làm như vậy, mình chẳng khác gì loại người như Hồ Hạnh Hoa.

Từ Toa kiên định: “Tôi không muốn!”

Giang Phong chăm chú nhìn Từ Toa rồi nói: “Có lẽ, cô không muốn thì ông trời sẽ cho cô càng nhiều hơn.”

Từ Toa phồng má lên nói: “Anh biết được chắc.”

Giang Phong nghiêm túc gật đầu, anh nói: “Thật mà, tôi phát hiện vận may của cô cực kỳ tốt.”

Từ Toa cười hì hì: “Vậy thì tôi nhận lời vàng ý ngọc của anh!”

Giang Phong không nhịn được, vươn tay ra xoa đầu Từ Toa, anh cảm thấy Từ Toa quá đáng yêu.

Từ Toa đẩy anh: “Anh phiền quá đi, anh làm gì vậy hả, anh lại phá hỏng kiểu tóc của tôi đấy.”

Giang Phong: “Cô…”

Gần như trong nháy mắt, anh giống như bị mèo cắn vào đầu lười, ngừng câu chuyện.

Từ Toa nhìn theo ánh mắt của anh, quay đầu lại xem, thì thấy bà cô nằm bò trên cửa sổ, đang u ám mà nhìn Giang Phong.

Từ Toa: “Phụt! Hahahaha!”

Không nhịn được, bất ngờ cười phá lên.

Giang Phong: “…”

Bà Từ: “…”

Từ Toa cười đủ rồi thì hỏi Giang Phong: “Nếu như tôi không muốn đá hồng ngọc vậy làm thế nào giúp người đây?”

Dù đã đọc rất nhiều tiểu thuyết về niên đại này nhưng để cô thành thục lão luyện ở thời đại này thì vẫn có một độ khó nhất định, không bằng được với người bản địa như Giang Phong.

Giang Phong: “Cứu người!”

Từ Toa: “Hả?”

Giang Phong cười khẽ: “Tôi có một cách hay mà một công đôi việc.”

Anh nghiêm túc nói: “Cô chuẩn bị một cái xe đạp mà cô lái quen tay và một túi lương thực, rồi tôi cải trang đi xuống thôn của bọn họ.”

Từ Toa: “???” Không hiểu lắm.

Bình Luận (0)
Comment