Chương 288: Đóng giả
Giang Phong: “Tôi giả bộ bị thương khiến cho bọn nhỏ trong nhà họ giúp đỡ. Đến lúc đó không phải có thể nương theo tình thế mà tặng quà à? Nhà bọn họ muốn trị bệnh, vậy chắc chắn càng cần tiền hơn. Nhà họ có xe đạp mà lại không có công dụng gì lớn lắm, chắc chắn muốn bán đổi lấy tiền. Người có thể mua nổi xe đạp không nhiều, bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến nhà các cô. Đến lúc đó cô mua lại xe đạp, có một cơ hội quang minh chính đại để đạp xe. Nhà bọn họ cũng có tiền chữa bệnh, không phải rất tốt à?”
Từ Toa vỗ tay: “Anh quả là gian xảo.”
Giang Phong vô tội mà nhìn Từ Toa, Từ Toa: “À không, anh quả là thông minh.”
Giang Phong: “Có thể chứ?”
Từ Toa gật đầu: “Có thể!”
Hai người bàn bạc ổn thỏa, tâm trạng của Từ Toa cũng tốt lên, cô nói: “Cuộc sống của mọi người đều thật khổ sở, tôi hi vọng có thể cố gắng hết sức giúp đỡ mọi người.”
Giang Phong ngậm ý cười nhìn Từ Toa: “Cho nên cô là một tiểu tiên nữ.”
Từ Toa lẩm bẩm: “Sao trước đây tôi không phát hiện ra anh nói chuyện dễ nghe thế nhỉ?”
Giang Phong nhướng mày: “Nói thật mà thôi.”
Hai người nói chuyện xong, trong lòng Từ Toa cũng nhẹ nhõm không ít, cô phát hiện ra, lúc có một người ở cùng thì sẽ khá thoải mái. Nếu như tất cả đều để một mình cô nghĩ cách thì sẽ luôn có vài sơ hở lớn nhỏ không tường tận, không chân thực.
Từ Toa hỏi ra được giá tiền áng chừng, cũng nói đúng sự thật với bà cô.
Tuy rằng vòng cẩm thạch và đá hồng ngọc không phải là một chuyện nhưng trong lòng của bà Từ - những người thế hệ cũ này thì đá hồng ngọc càng đáng tiền hơn. Thứ đắt như thế, bà Từ thật lòng thật dạ không quá mong Từ Toa mua nó.
Giá cả quá cao, đoán chừng sẽ tiêu hết tiền của Từ Toa, bà cụ không hi vọng ngay cả tiền phòng thân Từ Toa cũng không có.
Chỉ là mấy lời này bây giờ nói vẫn còn quá sớm.
Mà hôm sau, Giang Phong mượn danh “thiếu thuốc” đi vào núi hái thuốc vài ngày, lặng lẽ rời khỏi đại đội Thượng Tiền Tiến. Bởi vì anh buôn bán động vật săn bắn nên đã quen đi lang thang ở chợ đen rồi. Phải nói rằng cải trang rất kỹ càng, ngay cả tay cũng không ngoại lệ.
Bởi vì đã mượn được tiền của bà Từ, cho nên Nhị Dũng cũng không vội chuyện hồng ngọc, mấy ngày liên tiếp đều ở bệnh viện.
Anh ta và vợ đều bận rộn ở bệnh viện, ở trong nhà chỉ còn lại bốn đứa nhỏ. Sáng sớm, Đại Nha đã bắt đầu chỉ huy:
“Nhị Nha, Tam Nha, hôm nay lúc hai đứa đi đào rau đừng đi chung với mấy cô bé ở trong thôn nhé.”
Bởi vì nhà họ xảy ra chuyện, mọi người đều nhường cho nhà họ, cho dù là thấy rau dại thì chủ yếu vẫn để cho bọn họ. Tuy rằng nhà họ quả thật rất khó khăn nhưng Đại Nha vẫn không muốn nhà mình chiếm hời của người ta nhiều như thế. Nói cho cùng thì thôn của bọn họ nhà nào nhà nấy đều khó khăn!
Ai mà chẳng muốn tiết kiệm một chút rau dại để bù vào cho nhà vào những ngày đông chứ.
Cô bé lớn hơn một chút, so với những đứa trẻ khác thì hiểu chuyện hơn.
Đứa trẻ nhà nghèo biết lo liệu việc nhà từ sớm, Nhị Nha và Tam Nha cũng không phải không hiểu, hai cô bé khẽ gật đầu.
“Vậy cũng không đi cùng chị Đại Nữu nữa, mỗi lần chị ấy đều nói cho chúng ta…”
Đại Nha gật đầu: “Ừ!”
Sắc trời vừa sáng lên không lâu, bốn đứa trẻ trong nhà bắt cặp xuất phát, Đại Nha dẫn em trai Tiểu Thạch Đầu cùng đi xuống ruộng, cô bé có thể lấy được ba công điểm, em trai không thể làm việc nhưng đi cùng thì cô bé có thể chăm sóc.
Nhị Nha và Tam Nha thì kéo cái giỏ đi về phía rừng cây ở lối vào thôn.
Tam Nha hoạt bát hơn: “Chị hai, chúng ta đi ra ngoài thôn một chút đi, như vậy sẽ không đụng phải những người khác.”
Nhị Nha gật đầu: “Được.”
Hai cô bé thuận theo đường thôn đi đến lối vào thôn, mới chuẩn bị đào rau thì dường như nghe thấy có âm thanh gì đó.
Tam Nha thoáng cái túm lấy chị: “Mẹ ơi, có phải có ma không?”
Bọn chúng đến sớm nhưng trời cũng đã sáng rồi, sao mà có ma được chứ?
“Ai? Ai đó?”
“Cứu, cứu mạng…”
Hai cô bé men theo đường đi qua xem, lập tức thấy ở trong cái lạch nhỏ cách không xa, quả nhiên có một ông lão.
Hai cô bé kinh ngạc, lập tức hỏi: “Ông làm sao vậy?”
Phải nói rằng hai đứa trẻ này trái lại thật tốt bụng, cũng không sợ người xấu, vội vàng đỡ “ông lão” đứng dậy.
Nhị Nha lại cẩn thận kéo xe đạp lên, hít thở nặng nề, lại đi lôi một cái túi.
Ông lão: “Đồng hồ của ông, đồng hồ ông rơi vào trọng bụi cỏ rồi, giúp ông tìm thử…”
Tam Nha: “Để cháu tìm cho!”
Hai cô bé nhỏ, một đứa lôi túi, một đứa kiếm đồng hồ.
Tam Nha: “Tìm được rồi!”