Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 303. Chuyện Rách Áo 1

Chương 303. Chuyện rách áo 1 Chương 303. Chuyện rách áo 1

Chương 303: Chuyện rách áo 1

Từ Toa nghĩ, đoán chừng chuyện Hồ Hạnh Hoa muốn gả vào nhà họ Triệu càng thêm xa vời.

Tiểu Trần ở trong đó hòa giải, chẳng qua không biết có phải vì anh ta để ý đến chuyện thanh niên trí thức Hồng mập mờ với Chu Bảo Ngọc hay không, có chút thiên vị, thế nhưng động tác rõ ràng như thế, thanh niên trí thức người ta cũng đâu phải kẻ ngu, từng người không hài lòng đi lên.

Có thể nói tình huống không được chào đón ở điểm thanh niên trí thức của Chu Bảo Ngọc đã được Hồ Hạnh Hoa và sự thiên vị của Tiểu Trần kéo vớt.

Dù sao trong mắt thanh niên trí thức, Chu Bảo Ngọc là người một nhà, bọn họ đều là thanh niên trí thức.

“Cán sự Trần, có ai ngăn cản như anh không?”

“Đúng thế, đây chẳng phải là anh đang ức hiếp người khác ư? Sao nào? Thanh niên trí thức chúng tôi đáng bị người ta ức hiếp đúng không?”

“Có phải hai người có quan hệ gì đó không nói được, cho nên anh mới che chở cô ta như thế?”

Đám thanh niên trí thức ăn một câu tôi một câu, Tiểu Trần và Hồ Hạnh Hoa nghe được câu kia thì đồng thanh đáp: “Anh nói bậy, sao tôi có thể coi trọng cô ta / anh ta chứ!”

Từ Toa: “Chậc chậc.”

Cô tặc lưỡi nhưng không ai để ý vì họ còn mải để ý Tiểu Trần và Hồ Hạnh Hoa… Đánh nhau.

“Anh có ý gì? Tôi thì sao nào? So với anh, tôi mạnh hơn anh, cả ngày chỉ nghĩ đến tìm một cô vợ có tiền để ăn bám!”

“Cô nói linh tinh gì thế! Cô xem có ai tin cô không! Tôi nhổ vào, cả ngày chỉ biết gánh phân suy nghĩ linh tinh!”

“Ồ, không tin tôi? Anh cũng đừng cho rằng tôi không biết, anh bám lấy Hoàng Diệu Thường cũng vì điều kiện của nhà cô ta tốt, hai người anh trai của cô ta có tiền.” Hồ Hạnh Hoa chính là người trọng sinh, có lẽ cô ta không biết nhiều tin đồn trong thôn, nhưng kết cục của rất nhiều người, còn có những chuyện lớn, sao cô ta có thể không rõ chứ?

“Cô nói xạo!” Tiểu Trần không ngờ đến chút tâm tư nhỏ đó của mình cứ thế bị Hồ Hạnh Hoa nói toẹt ra, anh ta thật đúng là không nghĩ đến chính mình vừa rồi còn giúp đỡ người phụ nữ này, lúc can ngăn, anh ta đã giúp Hồ Hạnh Hoa.

Thế mà, chẳng những Hồ Hạnh Hoa không cảm kích còn vạch trần anh ta, cắn anh ta một vố.

Anh ta còn chưa kết hôn, điều kiện cũng khó, tìm cô vợ điều kiện tốt là sai à?

“Tôi bám lấy Hoàng Diệu Thường khi nào chứ, tôi và cô ta chỉ đơn thuần là quan hệ đồng chí, đừng cho rằng mình như thế thì ai cũng giống vậy.”

Hồ Hạnh Hoa: “Đều là người thông minh, anh giả bộ cho ai xem chứ!”

Hồ Hạnh Hoa cười khẩy, cô ta có chút bị cảm, vốn dĩ cổ họng không thoải mái, nếu không cũng đâu đi thẳng đến bệnh viện như vậy. Thế nhưng những người này đúng là quá khinh người, cô ta không chửi bọn họ chính là có lỗi với chính mình.

“Hoàng Diệu Thường là một con ngu, còn tưởng rằng anh thật sự thích cô ta, anh thích cô ta ư? Anh là thích tiền nhà cô ta.”

Tiểu Trần giận dữ: “Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi và Hoàng Diệu Thường không phải loại quan hệ đó, cho dù tôi có ấn tượng tốt với cô ấy thì có lỗi gì chứ? Nếu như tôi thật sự thích tiền, tôi đi nịnh nọt Từ Toa chẳng phải tốt hơn à? Nhà họ Hoàng có tiền cũng không phải là Hoàng Diệu Thường! Từ Toa mới thật sự có tiền.”

Anh ta nhìn thấy Từ Toa, cuối cùng cũng nghĩ ra cách cãi lại Hồ Hạnh Hoa.

Anh ta hiểu được, nếu như không tìm được một lý do tốt cho chuyện này, về sau thanh danh của anh ta trong thôn sẽ rất kém.

“Ai không biết điều kiện của Từ Toa rất tốt.”

Lời này làm cho Hồ Hạnh Hoa giật mình.

Giống như Tiểu Trần nhìn trúng điều kiện, bám lấy Hoàng Diệu Thượng, lại lấy lòng thanh niên trí thức Hồng, thế nhưng vì sao lại không theo đuổi Từ Toa.

Đại khái thấy Hồ Hạnh Hoa không phản bác được, Tiểu Trần không buông tha: “Cô nói đi chứ, cô nói cho tôi nghe đi!”

Hồ Hạnh Hoa: “Ai biết anh nghĩ gì? Có lẽ anh đã theo đuổi cô ta rồi thì sao!”

“Cô nói linh tinh!” Vốn dĩ Từ Toa đến xem trò vui, không nghĩ đến hai người này lại kéo mình vào.

Cô hung dữ quát: “Hai người có bệnh à! Các người cãi nhau là chuyện của các người, lôi tôi vào làm gì! Tôi có liên quan gì đến các người? Có bệnh thì nhanh đi tìm thuốc, đừng ở chỗ này làm người ta ghê tởm.”

Từ Toa: Vô cùng tức giận.

Cô hung dữ, trong mắt đều là lửa giận.

“Tôi chỉ đến xem trò vui, các người lên cơn điên kéo tôi vào!” Từ Toa rất tức giận, quay người chuẩn bị rời đi.

Vốn dĩ Hồ Hạnh Hoa ghen ghét Từ Toa, nhìn cô vô cùng không thuận mắt, nghe thấy thế cũng không vui, đi lên giữ chặt người.

“Cô đừng đi… Á…”

Thật đúng lúc, Hồ Hạnh Hoa không túm lại được Từ Toa, phản ứng nhanh túm đại đội trưởng đang đứng bên cạnh Từ Toa, ai biết đại đội trưởng đúng bên cạnh Từ Toa từ bao giờ.

Bình Luận (0)
Comment