Chương 304: Chuyện rách áo 2
Hồ Hạnh Hoa theo quán tính dùng sức, áo sơ mi của đại đội trưởng soạt một tiếng… Rách.
Cứ nhẹ nhàng mà rách.
Kinh người.
Hiện trường lập tức an tĩnh lại.
Lúc này giống như ngay cả một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng.
Đại đội trưởng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi như thế, cô ta xé chỗ cổ áo, cúc áo rơi mất mấy cái, áo bị xé rách một mảng to, đại đội trưởng lộ ra lồng ngực….
Đại đội trưởng: “Á á á, cô là đồ sắc nữ.”
Trong nháy mắt Từ Toa quay lại, sợ ngây người.
Từ Toa yên lặng lui lại một bước, nghĩ đến chuyện Hồ Hạnh Hoa và Bạch Liên Hoa đánh nhau làm sập cả nhà xí, cô sâu sắc khiển trách bản thân, sao mình lại quên mất Hồ Hạnh Hoa hung hãn đến dường nào.
Một thiếu nữ yếu đuối như cô không thể trêu vào.
Từ Toa lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Hồ Hạnh Hoa, vừa rồi là tôi không tốt, tôi không nên hung dữ với cô! Tôi sai rồi!”
Nói xong chạy như bay.
Lá gan cô to, nhưng cô chỉ dám theo người bình thường đánh nhau, không dám trêu chọc kẻ điên.
Từ Toa nhanh chân chạy đi.
Đại khái do biểu hiện của Từ Toa ảnh hưởng đến người xung quanh, trong nháy mắt Từ Lập cũng nói: “Ôi, bên đại đội còn có chuyện, tôi đi xem thế nào…”
Anh ta cũng nhanh chân chạy trốn, lúc chạy còn giữ chặt áo mình, sợ Hồ Hạnh Hoa không biết thương hương tiếc ngọc, áo của mình cũng theo đó mà hỏng, anh ta chỉ có hai bộ để thay giặt thôi đấy.
Rất quan trọng.
“À, tôi cũng phải về xem trong nhà có chuyện gì không!”
“Nhà tôi cũng có việc…”
Mấy nam thanh niên trí thức cũng vội vàng kéo Chu Bảo Ngọc, mấy người dùng tốc độ rất nhanh nói: “Chúng tôi cũng phải đến hợp tác xã mua đồ nữa.”
Sắc mặt Chu Bảo Ngọc hoảng sợ, tái nhợt, hấp tấp nói: “Đi thôi đi thôi.”
Tốc độ chạy trốn của mọi người không ai chậm hơn Từ Toa.
Từ Toa nhanh chân chạy trốn, trên đường gặp được Giang Phong, ánh mắt cô sáng lên vẫy tay: “Giang Phong!”
Giang Phong nhìn cô chật vật chạy trốn, vội hỏi: “Sao thế, ai bắt nạt cô?”
Từ Toa túm lấy cổ tay anh, nói nhỏ: “Tôi cảm thấy con người của Hồ Hạnh Hoa kia, vài phút là nổi điên một lần.”
Sắc mặt Giang Phong thay đổi: “Cô ta ức hiếp cô hả?”
Từ Toa lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ có lời qua tiếng lại, chẳng qua điều đó không quan trọng, có ai không cãi nhau với cô ta đâu, cô ta xé rách áo của đại đội trưởng… quá dọa người!”
“Cái gì!”
Giang Phong còn chưa trả lại đã nghe thấy tiếng hét sợ hãi, Từ Toa vừa quay đầu đã nhìn thấy vợ đại đội trưởng.
Vợ đại đội trưởng xông đến: “Xảy ra chuyện gì?”
Từ Toa: “Haiz, thím đi xem đi, ở ngay cổng thôn đấy.”
Vợ đại đội trưởng quăng sọt xuống đất, hung hăng xắn tay áo lên: “Thế mà dám động tay động chân với chồng bà, con khốn này….”
Gầm một tiếng xông ra.
Từ Toa: “…”
Giang Phong nhìn đôi mắt to hiếu kỳ của Từ Toa: “Cô không sao là tốt rồi.”
Từ Toa nhìn hai bên, chắc chắn không có ai mới lải nhải kể lại chuyện kia, sau đó gãi đầu, tò mò hỏi: “Anh nói xem, sao Tiểu Trần lại không coi trọng tôi chứ? Tôi có tiền như vậy!”
Giang Phong: “…”
Ánh mắt anh lóe lên: “Cô muốn anh ta coi trọng cô à?”
Từ Toa liếc anh: “Anh thật đúng là không nắm được trọng điểm, trọng điểm không phải chuyện đó! Tôi đương nhiên không có ý gì với anh ta, cũng chẳng muốn coi trọng anh ta, tôi đang nghĩ đến Hồ Hạnh Hoa.”
Hồ Hạnh Hoa là sống lại, trong cơn giận dữ cô ta nói ra những lời kia, cho dù không phải 100% thì cũng đến 80 – 90%.
Lại thêm cô còn nghe Từ Lập kể những chuyện kia.
Nếu Tiểu Trần đã muốn tìm người có tiền, sao lại không nịnh bợ cô?
Cô rất hiếu kỳ.
Có đôi khi quá hiếu kỳ sẽ khiến người ta phiền não.
Giang Phong nhìn dáng vẻ chân thành đặt câu hỏi của cô, không nhịn được mà bật cười: “Có lẽ… bởi vì anh ta đã nhìn ra, cô không phải người hiền lành gì?”
Từ Toa trợn mắt: “Hoàng Diệu Thường kia cũng đâu phải hạng người hiền lành gì, cô ta còn hung dữ hơn cả tôi.”
Giang Phong suy nghĩ một lát, thử phân tích: “Hai người anh của Hoàng Diệu Thường đều đầu cơ trục lợi, có thể dẫn theo anh ta kiếm tiền, người nhà cô làm được không? Thứ anh ta nhìn trúng không phải nhà họ Hoàng có tiền mà chính là nhà họ Hoàng có thể dẫn dắt anh ta kiếm tiền. Tuy cô có tiền hơn Hoàng Diệu Thường, nhưng số tiền này là cố định. Tiền lương của cô là cố định, tuy ba cô sẽ cho cô tiền, nhưng ba cô còn trẻ như thế, anh ta thông minh như thế, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện ba cô đi bước nữa hay sao? Đến lúc đó phần tư nguyên này, có lẽ không còn ở trên người cô nữa rồi, như vậy chẳng phải ưu thế của cô sẽ giảm bớt? Có đôi khi, đàn ông càng so đo được mất những thứ này hơn phụ nữ.”
Từ Toa: “May mà có anh dạy bảo.”
Giang Phong nói tiếp: “Tôi biết nhiều lắm.”
Từ Toa: “…”
Khoác lác này, anh cũng nói được.
[Thông báo: Cảm ơn các bạn đọc đã theo dõi truyện của team mình, sau chương này mình sẽ đăng liền một mạch 30 chương thay cho lời cảm ơn mọi người. Dự kiến đăng vào tầm 1-2 giờ sáng 2/12.
Mình gửi thêm code 10% cho mọi người dùng: 12729174
Code có hạn dùng đến 30/12 khi mua từ mười chương truyện ^^. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.]