Chương 306: Trọng tâm câu chuyện
Hoàng Diệu Thường kích động: “Đừng nói những thứ vô dụng này, cô nói đi, quần áo có rách không?”
Từ Toa: “… Rách. Nhưng…”
Hoàng Diệu Thường che miệng lại: “Ôi mẹ tôi ơi!”
Từ Toa: “Thế nhưng lúc đó…”
Hoàng Diệu Thường: “Chuyện này quá kích thích, sao tôi không có mặt ở đó nhỉ.”
Từ Toa vẫn định giải thích: “Thật ra lúc ấy không phải…”
Hoàng Diệu Thường: “Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt đấy!”
Từ Toa: “…”
Cô vì sao lại kích động thành dạng này?
Từ Toa quay đầu: “Kế toán Vương, anh giúp tôi nói một câu, tôi…”
Kế toán Vương cũng kích động che miệng.
Từ Toa: “…”
Được rồi, mấy người đều như nhau.
Từ Toa chân thành nói: “Thật ra đại đội trưởng rất thảm, quần áo đang yên đang lành, cũng không biết Hồ Hạnh Hoa có bồi thường không nữa.”
Hoàng Diệu Thường: “Đây cũng không phải chuyện quần áo, ôi chao, cô nói xem, sao vận khí của tôi lại kém như thế chứ! Mỗi lần xảy ra chuyện, tôi đều không có mặt kịp thời, ăn phân cũng không kịp nóng hổi, thật đúng là khiến lòng người tan nát.”
Từ Toa: “Cô nói như thế hơi quá đáng, ai là phân, đại đội trưởng và Hồ Hạnh Hoa, cả hai đều không phải.”
Hoàng Diệu Thường: “Đây không phải là ví von à?”
Cô ta vô cùng cảm thán: “Lần sau có chuyện như thế, cô nhất định phải gọi tôi đấy, tôi phát hiện ra động tác của cô rất nhanh, chuyện gì cũng bắt được tin tức sốt dẻo.”
Từ Toa: “…”
Xét thấy cô vừa nói ăn phân, hiện tại tôi không muốn quá để ý đến cô.
Hoàng Diệu Thường lắc tay: “Từ Toa…”
Từ Toa: “Cô bớt gọi hồn đi.”
Cô trợn mắt: “Có thể cho tôi vào trong được chưa.”
Hoàng Diệu Thường: “Sau này nhìn thấy chuyện đánh nhau, trước tiên cô phải gọi tôi trước đấy.”
Từ Toa: “Đi đi đi.”
Cô đẩy Hoàng Diệu Thường, đi thẳng ra cửa, đúng là quá đáng.
Đại đội trưởng dễ dàng ư?
Đại đội trưởng quả thật không dễ dàng.
Từ Toa vừa mới đi vào trong văn phòng đã thấy sắc mặt đại đội trưởng âm trầm mang theo áp suất thấp, Từ Toa lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, nói cho cùng đại đội trưởng cũng bị cô liên lụy.
Chẳng qua lúc này Từ Toa yên lặng giả chết, làm bộ như mình không tồn tại.
Không chỉ có mình Từ Toa giả chết, Từ Lập và một người hoàn toàn không đến đó như Phương Vệ Quốc cũng giả chết, từng người yên tĩnh như gà.
Đại đội trưởng nhìn sang, tức giận nói: “Hoàng Diệu Thường và Tiểu Trần đâu? Đang trong giờ làm việc, hai người đó lại đi nơi nào?”
Hoàng Diệu Thường nhanh chóng từ văn phòng kế toán đi ra: “Cháu ở đây.”
Vèo vèo chạy về chỗ của mình, đại đội trưởng: “Tiểu Trần thì sao?”
Tiểu Trần từ bên ngoài chạy chậm trở về: “Tôi vừa đi…”
Đại đội trưởng: “Làm ra làm, từng người an phận lại cho tôi.”
Lúc này mọi người không ai phản bác, dù sao có thể hiểu được nỗi khổ của đại đội trưởng.
Đại đội trưởng “Ngoại trừ gánh phân, trong thôn còn việc nào vất vả không?”
Phương Vệ Quốc: “…”
Từ Toa: “…”
Từ Lập nhỏ giọng đáp: “Hẳn là không có.”
Đại đội trưởng hối hận, sao lại không có sắp xếp nào hơn!
Cho dù có buồn nôn đến mấy đều nên đưa cho Hồ Hạnh Hoa.
Nếu không, sao có thể dập tắt lửa giận của ông ta!
Đại đội trước bước uỳnh uỵch về phòng mình, Hoàng Diệu Thường nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đại đội trưởng tức giận như thế.”
Tiểu Trần tranh thủ hát đệm: “Quần áo bị xé, sao có thể không tức giận chứ?”
Từ Toa chạy trốn nhanh, không thấy chuyện sau đó, nhưng Tiểu Trần lại ở đấy.
Anh ta nhỏ giọng chia sẻ đoạn sau: “Vợ của đại đội trưởng đến, cho Hồ Hạnh Hoa một trận bạt tai, mặt cô ta bị đánh sưng vù.”
Hoàng Diệu Thường: “Má ơi!”
Từ Toa yên lặng khép chặt áo khoác của mình, đáng sợ thật!
“Các cô các cậu xong chưa?” Chẳng biết từ bao giờ, đại đội trưởng đã quay lại gào lên.
Từ Toa do dự một chút: “Đại đội trưởng, hay là cháu bồi thường cho chú một bộ quần áo.”
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người đều nhìn cô.
Từ Toa chân thành: “Thật ra lúc đó Hồ Hạnh Hoa muốn túm cháu, chú chỉ không may… Chuyện này nói cho cùng cũng liên quan đến cháu, cháu bồi thường chú một bộ quần áo, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
Đại đội trưởng nhìn Từ Toa một lúc lâu, sau đó thở dài lắc đầu: “Không cần đâu, sửa một chút vẫn mặc được, chú biết cháu tốt bụng, thế nhưng chuyện này cháu cũng bị liên lụy, chúng ta đều bị tai bay vạ gió!”
Đại đội trưởng đau lòng nhức óc: “Cho dù phải bồi thường cũng là Hồ Hạnh Hoa, đâu thể tìm cháu?”
Từ Toa: “Thế nhưng cô ta sẽ không bồi thường.”
Lời này nói trúng sự thật, đại đội trưởng mím môi kiên định: “Vậy chú cũng không đồ của cháu, cháu là đứa bé ngoan, lời này không cần nói nữa.”
Sau đó lập tức dặn dò: “Sau này nhìn thấy bà điên kia, cháu cách xa cô ta một chút.”
Từ Toa vội vàng gật đầu.