Chương 307: Dặn dò
Đại khái bởi vì Từ Toa cho nên tâm trạng của đại đội trưởng tốt hơn nhiều, ông ta nhìn về phía mấy người khác, nói lời thấm thía: “Sau này các người qua lại với Hồ Hạnh Hoa cũng phải cẩn thận, cũng không biết khi nào thì cô ta lại giở trò quỷ gì.”
Mọi người vội gật đầu.
Trong lòng Phương Vệ Quốc cảm thông gật đầu: “Không thể trêu vào!”
Trong lúc nhất thời mọi người đã đạt được chung nhận thức.
Dù sao cũng không thể trêu vào.
Từ Toa: “Thật đúng là không ngờ rằng lại có một ngày, mình sợ ai đó.”
Phương Vệ Quốc: “Chú cũng thế.”
Chẳng qua ông ta lại bổ sung: “Nhưng chúng ta đây là thức thời là trang tuấn kiệt.”
Từ Toa vội vàng gật đầu: “Không sai!”
Không thể trêu vào….
…
Một trận mưa thu, một đợt rét lạnh.
Thời tiết vèo một cái đã lạnh rồi, điều này cũng khiến mọi người lại càng vội vàng hơn không ít.
Trời lạnh đi lên núi càng chịu tội hơn, cho nên mọi người đều sẽ cố hết sức chuẩn bị thêm một vài thứ cho gia đình vào thời điểm này.
Cổ Đại Mai đã bỏ lỡ đại chiến “Hồ Hạnh Hoa xé rách quần áo của đại đội trưởng” cô ta trở về nhà dẫn hai mươi người đàn ông lực lưỡng tới! Trong những người này, ngoại trừ ba của cô ta ra, thì thật ra những người khác đều không phải trưởng bối gì của cô ta, mà đều là người ngang vai vế hoặc vai dưới.
Hai đứa em trai của cô ta cũng ở trong đó.
Cổ Đại Mai dẫn người tiến vào thôn một cách hùng hùng hổ hổ, thật sự dọa cho mọi người sợ hết hồn, thím cả Hà đang đào rau ở cổng thôn suýt chút nữa thì kinh ngạc rớt cằm, lắp bắp hỏi: “Đại Mai à, cô sao thế, sao lại dẫn nhiều người như vậy trở về?”
Chẳng lẽ vợ chồng bọn họ cãi nhau, nên Cổ Đại Mai về nhà kéo quân tới tiếp viện sao?
Hay là, Hồ Hạnh Hoa đắc tội với Từ Toa, nên Cổ Đại Mai về nhà tìm viện binh tới đây tính sổ?
Hay có lẽ, là…
Đầu óc của thím cả Hà như có bão táp, ngược lại Cổ Đại Mai lại cười ha ha, đáp: “Trời lạnh rồi, ba tôi và mọi người qua đây tặng ít củi ấy mà.”
Tặng củi ư?
Thím cả Hà tỏ vẻ không thể tin!
Nhưng bà ta thò đầu tới nhìn lại thấy đúng thật, trên hai xe đều toàn là củi.
“Ôi mẹ ơi!”
Cổ Đại Mai: “Thím cả Hà, bọn tôi về đây! Chạy vội cả một đêm rồi.”
Thím cả Hoa: “…”
Không sai, đều là người nhà họ Cổ hết.
Chậc!
Cổ Đại Mai dẫn một đám người lũ lượt trở về, lúc này thím cả Hà mới nhìn ra, ngoại trừ một xe trâu ra, bọn họ còn có một xe đạp ba bánh nữa. Bà ta kinh ngạc, nhanh chóng chạy theo, dự định xem náo nhiệt một chút.
Mới sáng bảnh mắt, Từ Toa không chạy thoát đang phải ăn bữa sáng, nghe thấy bên ngoài náo nhiệt, Từ Sơn lập tức bật dậy: “Vợ con về rồi!”
Anh ta nhanh chóng ra ngoài, quả nhiên vừa ra ngoài đã nhìn thấy Cổ Đại Mai.
“Vợ ơi!”
Cổ Đại Mai đắc ý nói: “Bọn em về nhanh không? Anh xem, trên đường cứ nhìn thấy củi là bọn em đều không bỏ qua!”
Từ Sơn vừa nhìn, thấy trên xe trâu và xe đạp ba bánh quả nhiên đều đặt không ít củi. Anh ta vui sướng: “Thế này thật đúng là quá tốt rồi.”
Mọi người lần lượt chào hỏi, ngược lại cũng khó cho Từ Sơn còn có thể nhớ được nhiều người như vậy là những ai.
Người dẫn đầu là ba của Cổ Đại Mai, ông ta nói: “Không cần vào ngồi đâu, đều là thông gia của nhau, cứ trực tiếp đi làm việc đi.”
Đám người bà Từ cũng đi ra ngoài, nói: “Nhà thông gia qua đây đấy à! Làm thế nào mà các ông đi nhanh được như vậy?”
Cổ Đại Mai vô cùng đắc ý: “Bọn con đi suốt đêm đấy!”
Bà Từ: “…”
Mẹ biết rồi!
Cổ Đại Mai tiếp tục đắc ý: “Ở trên đường, bọn con cứ thấy cây là không bỏ qua, mẹ xem, củi cũng không ít.”
Bà Từ: “…”
Mẹ biết rồi!
Bà cụ thật sự rất hiểu đứa con dâu này.
Bà Từ lập tức nói: “Cho dù thế nào, cũng phải uống chén nước nóng, ăn bữa cơm đã chứ!”
“Bọn tôi lên đường có mang bánh, đều đã ăn cả rồi!” Ba của Cổ Đại Mai cười phúc hậu, đáp: “Không đói chút nào hết!”
Bà Từ: “Vậy cũng phải vào uống bát nước nóng, ông không uống, thì lũ trẻ cũng phải uống.”
Một “lũ trẻ” tang thương, cao ngồng và gầy gò.
Nếu một đám người đều vào nhà hết cũng không có chỗ đứng, nên ba của Cổ Đại Mai nói: “Hay là không vào ngồi nữa, tôi thấy trong sân cũng tốt lắm, cái sân này của nhà bà thật sạch sẽ, gọn gàng!”
Bà Từ: “Đại Sơn Tử, con vào phòng nấu canh trứng hành hoa đi.”
Bà cụ liếc mắt nhìn đám người, cân nhắc một chút, phỏng chừng cũng đủ đấy, rồi giao chìa khóa cho Từ Sơn.
Từ Toa: “Cậu, để cháu giúp cho.”
Tiểu Nữu Tể lắc cái mông nhỏ đi theo: “Giúp!”
Bà Từ lại chỉ bảo: “Trong nhà không đủ bát, Đại Mai, con đi tới hầm mang bát lần trước ra đi, ngoài ra, đi tới nhà bác cả con mượn vài cái bát nữa.”
Lần trước cho Đại Dũng và Nhị Dũng mấy cái, ngược lại vẫn còn thừa.
Cổ Đại Mai: “Vâng!”