Chương 308: Trí tưởng tượng bay xa 1
Mọi người phân công hợp tác, Từ Sơn đếm số rồi bảo: “Mỗi người một cái, còn thừa một cái.”
Từ Toa: “Vậy múc cho Nữu Tể uống đi ạ.”
Nữu Tể đi tới đi lui phía sau người Từ Toa, vừa nghe được, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Uống! Nữu Tể cũng uống!”
Từ Toa cười hì hì: “Chị có tốt không?”
Nữu Tể lập tức ôm chân Từ Toa, làm nũng: “Chị họ tốt nhất! Chị họ vô cùng tốt!”
Đừng thấy con nhóc này nói chuyện không lưu loát, nhưng về chuyện khen ngợi Từ Toa này lại khá trôi chảy. Dù sao thì đây cũng chính là việc có liên quan đến ăn uống, là chuyện vô cùng quan trọng. Đôi mắt nhỏ của Tiểu Nữu Tể cười đến không thấy đâu.
Từ Toa cúi đầu nắn gương mặt nhỏ nhắn của Nữu Tể, rất sầu não: “Nữu Tể này, em nói xem, sao em toàn chọn khuyết điểm của ba mẹ em mà lớn thế. Đôi mắt nhỏ này.”
Tiểu Nữu Tể cũng không hiểu những lời phức tạp như vậy. Hơn nữa, ưu điểm khuyết điểm không phải ăn uống. Chỉ có ăn uống mới là tình yêu vĩnh cửu của cô bé, còn những cái khác cứ tùy tiện đi.
Tiểu Nữu Tể lắc cái mông nhỏ của mình, hì hì hì: “Chị gái đẹp nhất.”
Từ Toa: “Ôi trời!” Cô cảm khái từ tận đáy lòng: “Tuy rằng Nữu Tể của chúng ta không phải người đẹp nhất, nhưng vẫn có thể dựa vào cái miệng nhỏ ngọt xớt này có được tình yêu chân thành của mọi người.”
Tiểu Nữu Tể: “Hì hì!”
Lần đầu tiên Từ Sơn mở ngăn tủ của bà Từ, ôm số rau còn lại ra ngoài, nhìn trái nhìn phải với vẻ dáo dác, thấp giọng bảo: “Đồ của mẹ mình cũng không ít nhỉ!”
Từ Toa vẫn luôn ở bên ngoài chuyển đồ, tuy rằng thoạt nhìn thời gian cũng không lâu dài cho lắm, nhưng người ở độ tuổi này như bà cụ Tử đều tiết kiệm, thường không nỡ lôi hết toàn bộ đồ ra ăn sạch ngay lập tức, mà ngược lại cũng thường gom được không ít thứ.
Từ Toa lặng lẽ bảo: “Cậu còn không nhanh chút đi, bà cháu cũng sắp phát bực rồi kìa.”
Da mặt của Từ Sơn dày, tỏ vẻ không hề gì: “Không có khả năng đâu, trong nhà có khách, mẹ cũng phải giả bộ một tí.”
Từ Toa: “…” Cậu xem cậu xem, cái bản mặt tự tìm đường chết này.
Tuy rằng Từ Sơn rất tự tìm đường chết, nhưng người tự tìm đường chết cũng không phải hoàn toàn không có dục vọng cầu sinh. Anh ta đóng ngăn tủ lại, đợi khi bọn họ ra ngoài đun nước, Cổ Đại Mai đã rửa xong một lô bát. Hai vợ chồng Từ Sơn múc canh, canh cũng không giống nhau hoàn toàn, canh trứng rong biển hành hoa, canh trứng cà chua, trứng gà và rau chân vịt, canh ngô đều có hết…
Ba của Cổ Đại Mai dẫn một đám người vai dưới tới, ngại ngùng nhận lấy.
Bà Từ bảo: “Nào nào nào, đã đi cả đêm rồi, mùa thu này chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn nhất, buổi tối lại lạnh nữa. Uống chút đồ nóng, cả người cũng hăng hái hơn. Các ông tự mình tới tới lấy, nhanh nào!”
Ba của Cổ Đại Mai rất ngại, nhưng ông ta cũng hiểu được mình không cầm thì những đứa trẻ này cũng không tiện lấy, nên ông ta dứt khoát cầm một cái bát trong số đó, mọi người đều ngồi ở trong sân, cũng không để ý canh sánh ra ngoài, nhìn thấy trong bát khác nhau còn hơi nghi ngờ.
Cứ trực tiếp làm một nồi không phải xong rồi sao?
Còn làm riêng thành mấy loại khác nhau nữa làm gì?
Người nhà họ Cổ sinh ra cảm giác mơ hồ sâu sắc về nhà bọn họ, nhưng đang mơ hồ, ngược lại cũng không ngại ngùng, người nào cũng mang theo vài phần kích động. Dù sao trong canh này cũng có trứng gà hành hoa. Một năm bọn họ đại khái còn chưa đến được một lần ăn trứng gà, trong nhà không có trứng, mà đều phải gom tiền mua.
Cho dù là ăn, cũng có trẻ con và sản phụ, không đến lượt bọn họ.
Đừng thấy bọn họ ở mặt vai vế được gọi là “lũ trẻ”, nhưng trên thực tế đều là đàn ông trưởng thành cả.
Nhỏ nhất chính là hai đứa em trai của Cổ Đại Mai, theo lý mà nói bọn họ một người mười hai, một người chín tuổi. Thực ra cũng không có tác dụng gì lớn. Nhưng hai đứa trẻ này ngược lại rất muốn ra bên ngoài thăm thú. Tụi nhỏ cũng không có cơ hội ra khỏi cửa gì, có thể đi thăm chị mình, chính là chuyện rất hiếm có.
“Bà, cháu đi tới đại đội xin nghỉ một hôm.” Từ cuồng xin nghỉ - Từ Toa mở miệng nói.
Bà Từ: “Được, cháu đi đi!”
Từ Toa dùng mắt ra hiệu một chút với bà Từ, bà Từ hiểu ngay: “Bà đưa cháu ra ngoài!”
Hai người cùng nhau ra cửa, Từ Toa nhỏ giọng: “Trong nhà có khách, hay là cháu đi tới công xã mua thêm ít rau nhé?”
Bà Từ sững sờ, bấm ngón tay tính: “Trong nhà có cá có thịt có trứng có gạo có bột, ngược lại cũng không cần đâu.”