Chương 316: Tra hỏi 2
Từ Toa lắc đầu từ chối: “Không được đâu, trưa nay nhà cháu có khách, lần này cháu tới là để mua thịt.”
Đừng thấy Từ Toa đáp lời vẫn rất tự nhiên, nhưng thực ra trong lòng lại nôn nóng muốn chết. Cô chỉ sợ Giang Phong bị bắt mất, vận may của người này quả thực, bạn nói sớm không đi muộn không đi, cứ cố tình đợi khi người ta đi bắt kẻ đầu cơ trục lợi, thì anh lại đi.
Vốn dĩ Từ Toa vẫn luôn nghe nói vận may của Giang Phong xấu như vậy, nhưng cũng không có cảm giác sâu sắc gì, bây giờ ngược lại, thật sự cảm nhận được rất sâu sắc rồi.
Không biết có phải thật sự liên quan đến vận may hay không?
Mà ngay lúc Từ Toa và phó trấn Du đang nói chuyện, chỉ nhìn thấy Giang Phong đạp xe đạp qua.
Từ Toa lập tức vẫy tay: “Giang Phong!”
Giang Phong lập tức dừng xe lại, kít một tiếng, phó trấn Du lập tức quay đầu, quan sát anh từ trên xuống dưới.
Mái tóc của Giang Phong mang theo ít bọt nước, cả người giống như vừa rớt xuống nước vậy.
Từ Toa hỏi: “Sao anh lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Giang Phong: “…”
Anh bật cười đáp: “Đây là bọt nước thôi, vừa rồi anh chạy ra từ bệnh viện, cho nên có đi rửa mặt.”
Từ Toa ồ một tiếng, nhanh chóng giới thiệu hai người: “Dì Du, đây chính là Giang Phong, bác sĩ thôn của thôn chúng cháu.”
Sau đó lại giới thiệu phó trấn Du với anh, phó trấn Du thân là trưởng bối của Từ Toa, mắt thấy bên cạnh cô xuất hiện một đồng chí nam, hiển nhiên cũng mang theo vẻ vô cùng soi mói. Bà ấy nhíu mày nhìn Giang Phong, thật lâu mới hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Giang Phong: “Hai mươi mốt.”
Phó trấn Du lại hỏi: “Nhà cháu có mấy người? Cháu là người bản địa hả?”
Giang Phong: “Nhà cháu chỉ có mình cháu thôi, vốn dĩ nhà cháu không phải người bản địa, lúc cháu còn nhỏ đã chạy nạn tới đây.”
Phó trấn Du: “Vậy cháu học y kiểu gì?”
Giang Phong: “Cháu đã từng học ở đại học.”
Phó trấn Du ngạc nhiên nhìn về phía Giang Phong, thật lâu sau mới nói: “Ồ, dì biết cháu, cháu chính là sinh viên đại học duy nhất ở Thôn Thượng Tiền Tiến.”
Giang Phong cười đáp: “Vâng, đúng vậy.”
Tuy rằng Giang Phong cũng không nổi tiếng cho lắm, mọi người gần như hoàn toàn không nhớ rõ người này, nhưng nếu như có người nhắc đến, đừng nói là Thôn Thượng Tiền Tiến, mà là cả công xã bọn họ, người nào cũng biết hết. Dù sao cũng hiếm có một người lợi hại như vậy. Tuổi tác còn nhỏ đã vượt cấp đi tới thủ đô học đại học, đây chính là việc khiến người khó tin và kích động cỡ nào.
Chẳng qua, Giang Phái đại khái đã thể hiện hoàn mỹ bốn chữ “không màng danh lợi”, anh học xong đại học, ngược lại, lại từ từ im hơi lặng tiếng.
Phó trấn Du nhìn anh với vẻ bới móc, hỏi: “Các cháu là bạn bè sao?”
Từ Toa: “Đúng vậy.”
Cô cười hì hì, bảo: “Dì Du, cháu đi trước nhé.”
Cô cười: “Trong nhà còn có khách nữa.”
Cô duỗi tay đẩy Giang Phong, Giang Phong cười bảo: “Dì Du, tạm biệt.”
Phó trấn Du nhìn bóng lưng của hai người, đột nhiên mở miệng: “Đợi chút đã.”
Từ Toa: “Dạ?”
Cô quay đầu lại: “Có chuyện gì sao?”
Trái tim đập thật nhanh!
Phó trấn Du phát hiện ra Giang Phong có vấn đề rồi sao?
Từ Toa cảm thấy có thể mình đã làm việc xấu thật rồi, làm chút việc xấu, trái tim như thể sắp phi ra ngoài vậy.
Phó trấn Du: “Cháu ở đây đợi dì một chút.”
Từ Toa: “Dạ?”
Bà ấy bước nhanh vài bước, sau đó lại dừng lại, nói: “Các cháu cũng đừng ở đây nữa, đi nào, theo dì tới tiệm cơm quốc doanh đi, dì lấy một bát thịt kho tàu về cho cháu.”
Đừng thấy người kiếm được tiền trong nhà phó trấn Du không ít, nhưng muốn nói đến sống vô cùng thoải mái thì không có. Dù sao thời buổi này cũng không có mấy nhà không lo ăn uống. Nhưng cứ hễ nhìn thấy Từ Toa, là phó trấn Du vẫn rất hào phóng.
Chỉ có điều, Từ Toa vừa nghe được lời này, lại phóng nhanh lên xe, nói: “Đi đi đi.”
Giang Phong theo kịp hành động của Từ Toa, Từ Toa nói: “Cháu không lấy đâu dì!”
Phó trấn Du còn chưa nói xong, đã thấy Từ Toa cắm đầu đạp đi, động tác rất nhanh, chiếc xe đạp yên lành bị cô đạp đi như bay.
Phó trấn Du nhìn bộ dáng mông bốc khói này cô, không nhịn được mà bật cười, thấp giọng bảo: “Con bé này thiệt tình!”
Hai người Từ Toa đạp xe ra khỏi công xã, cô thở phì phò, nói: “Đã có chuyện gì xảy ra với anh thế? Em đợi anh lâu lắm đó!”
Giang Phong: “Đừng nhắc nữa, gặp phải người đi kiểm tra, vất vả lắm anh mới trốn được.”
Nếu không phải anh nhanh tay nhanh mắt thì đã sớm bị người bắt được rồi.
Anh quành đến bệnh viện rửa sạch mặt và tóc, rồi mới quay lại: “Người vừa rồi là phó trấn Du sao? Anh đã từng gặp dì ấy vài lần.”
Từ Toa gật đầu: “Là dì ấy đó.”
Cô lẩm bẩm: “Không biết có phải dì ấy đã nhìn ra được gì rồi không, cứ luôn túm anh lại truy hỏi.”