Chương 317: Xấu hổ
Giang Phong ngây người một chút, sau đó chậm rãi đáp: “Anh cảm thấy không phải dì ấy nhận ra anh đâu.”
Từ Toa: “Vậy dì ấy hỏi làm gì? Nghiêm khắc cứ y như giáo viên chủ nhiệm ấy.”
Giang Phong nhìn Từ Toa, thấy hình như cô hoàn toàn không hiểu thật, cũng do dự một chút, trước tiên là đón lấy giỏ trúc của cô, lúc này mới thẳng thắn đáp: “Chắc chắn dì ấy đang nghi ngờ chúng ta có quan hệ không bình thường, nên mới hỏi như vậy.”
Lúc này, đổi lại là Từ Toa giật mình.
Cô ngơ ngác nhìn Giang Phong, hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Sắc mặt của Giang Phong hơi đỏ, nhưng vẫn mang theo vài phần bình tĩnh, anh đáp một cách nghiêm túc: “Dì ấy cảm thấy chúng ta đang kết đối tượng.”
Từ Toa: “Ối mẹ ơi!”
Giang Phong bật cười: “Em ngạc nhiên lắm sao? Thực ra, rất nhiều người đều nghĩ như vậy.”
Không biết tại sao, khi nói ra lời này, dường như trái tim anh lại đập nhanh hơn một chút.
Từ Toa: “Cái cái cái, cái này không phải….”
Từ Toa hiếm khi khẩn trương, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, cô liếc mắt nhìn Giang Phong, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình, trong đôi mắt sáng ngời đều là ý cười. Từ Toa không nhịn được, đột nhiên bảo: “Em không, không biết anh đang nói gì cả.”
Cô đạp xe đạp như bay, chạy đi.
Nhanh như chớp đã chạy mất.
Giang Phong: “Từ Toa!”
Từ Toa giả bộ không nghe thấy, lại đẩy nhanh tốc độ.
Không nghe thấy, cô hoàn toàn không nghe thấy.
Giang Phong nhìn cô như đang bay, quả thực không phải đạp xe quá nhanh mà là bay quá thấp.
Anh nói: “Em cẩn thận một chút.”
Từ Toa mắt điếc tai ngơ, đạp xe đón gió vù vù, dường như toàn bộ sức lực đều dồn về đằng trước. Cô thở hồng hộc, mắt thấy Giang Phong sắp đuổi kịp mình, đạp càng nhanh hơn, phải nói rằng kỹ thuật này của Từ Toa thật sự rất tốt, đạp xe như vậy, ngược lại vẫn ngồi vững.
Nhưng bởi vì cô đạp quá nhanh, trái lại vẫn chưa đến giờ cơm trưa, đã đạp về đến thôn.
Từ Toa trực tiếp quành vào, đi về nhà. Nhưng vừa dừng ở cổng sân, Từ Toa đã sợ ngây người.
Buổi sáng trong sân còn khí thế ngút trời, bây giờ lại yên tĩnh không một bóng người. Nhưng, trong mảnh sân có hàng rào nhà bọn họ, ngược lại có thêm một phòng củi nhỏ đã hoàn thành.
Từ Toa: “Mẹ nó!”
“Hỗ Nữu về rồi đấy à?” Bà Từ nghe thấy tiếng động, vừa ra ngoài sân, quả nhiên đã nhìn thấy cô, bà cụ nói: “Mau vào đi.”
Từ Toa thì thào một mình: “Hành động cũng nhanh quá rồi thì phải? Thế mà đã xây xong rồi sao?”
Bà Từ cảm khái: “Còn không phải à? Không phải nói người đông thì sức mạnh sao. Một đám thanh niên bọn họ làm vù vù cái đã xong rồi, cháu xem, cậu cháu đã dẫn bọn họ lên núi hết rồi.”
Từ Toa: “…”
Bà Từ lại nói: “Bọn họ nói muốn chất đầy củi ở phòng củi cho nhà chúng ta.”
Từ Toa: “…”
Bà Từ nói tiếp: “Người trong thôn đều kinh hãi.”
Từ Toa: “Có thể không kinh hãi được sao? Cháu cũng đang rất kinh hãi đây.”
Bà Từ: “Vừa vặn cháu trở về, giúp bà một tay đi, trong nhà đông người, người ăn cơm cũng nhiều, bà cũng không tiện gọi người khác tới giúp.”
Bà cụ dự định làm chút đồ ăn tươm tất, gọi người tới giúp đỡ, cũng không thiếu câu nói nhà bọn họ sống tốt bao nhiêu. Nếu như vậy, bà Từ lại không muốn nghe.
Người nhà bọn họ ít, quá khiến người ta để mắt đến, dễ dàng dụ trộm tới.
Từ Toa thật sự cảm khái: “Chẳng trách muốn kết hôn với người ta, cũng phải tìm nhà nào đông đúc. Bây giờ cháu xem như cũng đã nhìn ra rồi, đây cũng quá khoa trương rồi.”
Vừa vặn Giang Phong đạp xe qua, nghe thấy câu nói này của Từ Toa, ánh mắt trầm hơn vài phần, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường, anh bình tĩnh nói: “Từ Toa, gùi của em này.”
Lúc này, Từ Toa mới phản ứng lại, mình vội vàng chạy trốn, đến cái gùi cũng quên mất luôn.
Sắc mặt của cô hơi đỏ, lập tức lớn tiếng: “Vâng, cảm ơn anh.”
Giang Phong mỉm cười, lắc đầu: “Không cần cảm ơn.”
Anh đưa gùi qua, nói một cách khách sáo: “Vậy anh đi trước nhé.”
Giang Phong vẫn luôn là một người rất lễ độ, nhưng lễ độ và khách sáo thì lại khác nhau. Cô đột nhiên lập tức cảm giác được, hình như hai người đã xa cách hơn một chút, có hơi giống với khi vừa mới gặp.
Từ Toa chưa nhận gùi của mình, ngược lại hơi nghiêng đầu, nhìn Giang Phong.
Giang Phong nhướng mày, hỏi: “Từ Toa?”
Từ Toa trực tiếp hỏi: “Sao đột nhiên anh lại khách sáo với em như vậy?”
Giang Phong: “…”
Anh nở nụ cười bất đắc dĩ, bảo: “Em nói cảm ơn, vậy anh không nên nói không cần cảm ơn sao?”
Cái này ngược lại cũng không sai, đều rất phù hợp. Nhưng, cô cứ cảm giác giọng điệu của bọn họ khác nhau.
Từ Toa nhìn chằm chằm Giang Phong, cũng không cử động.