Chương 318: Thể hiện
Bà Từ nhìn hai người, người ta đều nói gừng càng già càng cay, bà Từ cũng là người tới đây từ khi còn trẻ, cũng không phải là người ngốc, tuy không hiểu con người của Giang Phong này cho lắm, nhưng Giang Phong đột nhiên rất khách sáo, chắc hẳn là vì lời nói của Từ Toa.
Từ Toa đã nói gì?
Cô nói, người ta kết hôn đều muốn tìm người trong gia đình đông đúc!
Giang Phong… Giang Phong là một người cô độc.
Bà cụ nhìn hai thiếu nam thiếu nữ đang mê mang này, nói: “Được rồi, các cháu đừng ở đó làm khúc gỗ nữa, đưa cái gùi cho bà, có gì thì sang một bên nói chuyện đi.”
Từ Toa: “Cháu không có.”
Cô dừng một chút, rồi kéo Giang Phong, bảo: “Anh qua đây.”
Cứ như vậy kéo Giang Phong đi sang một bên.
Rõ ràng Giang Phong có sức hơn Từ Toa nhiều, nhưng lại bị cô kéo đi mà không phản kháng.
Tiểu Nữu Tể thò đầu ra khỏi phòng bếp nhìn, thấy chị họ kéo người với bộ dáng hùng hổ, cô bé lập tức co rúm lại một chỗ, nói: “Em ngoan nhất, đừng đánh em.”
Bà Từ cầm cái gùi về, nhìn thấy vậy, suýt chút nữa thì ngã ngửa: “Trời ơi, Từ Toa mua bao nhiêu thứ thế này!”
Ở trong này có mấy con cá, còn có hai miếng thịt, ngoài ra những thứ khác cũng có luôn. Thế nhưng xương mà bà cần, ngược lại không ở đây, có lẽ đã bán hết.
Bà cụ rất nhanh đã lôi cá ra, Nữu Tể nhảy vòng tròn một cách vui vẻ: “Cá cá cá, ăn cá cá.”
Bà Từ làm việc rất nhanh, Từ Toa thì lại kéo Giang Phong qua một bên, cô hếch mặt lên hỏi: “Vừa rồi hình như anh đột nhiên lạnh nhạt với khách sáo hơn hẳn, tại sao thế?”
Giang Phong cúi đầu nhìn cô, lại trông thấy dáng vẻ ngây thơ của cô, bởi vì cắt tóc ngắn, hoặc có lẽ đạp xe đón gió, nên mái tóc rối bù, anh duỗi tay chỉnh lại mái tóc cho cô, thấp giọng đáp: “Anh không có gì cả.”
Thực ra cô hoàn toàn là một cô gái nhỏ phản ứng chậm. Cô làm rất nhiều chuyện, cũng đều là ác khẩu chứ lòng dạ đôn hậu, nói câu đó cũng không có đại diện cho điều gì cả, nên anh thật sự không có lý nào lại khó chịu với cô.
Giang Phong giúp Từ Toa chỉnh lại tóc, động tác này khá thân mật, nhưng hai người lại không hề phát hiện ra, Giang Phong nói: “Anh chỉ nghe em nói gia đình đông người khá tốt, cho nên anh có hơi cô đơn mà thôi, nhưng không phải anh cố tình tỏ thái độ không tốt với em.”
Từ Toa hiểu ra, bạn trông mong cô ấy có thể hiểu ra trong nháy mắt, là chuyện hoàn toàn không có khả năng, nhưng Giang Phong nói thẳng ra như vậy, Từ Toa cũng hiểu được.
Cô nhẹ giọng đáp: “Hóa ra là vì chuyện này à.”
Cô giơ tay gãi đầu, bảo: “Em cũng không nghĩ nhiều, em chỉ thấy bọn họ làm việc nhanh, mới cảm thán một câu….”
Sau đó lại nghĩ đến gì đó, nói: “Vừa rồi anh cũng không có thái độ không tốt mà.”
Giang Phong cười: “Nhưng em có thể cảm giác được, chính là có thái độ không tốt rồi!”
Từ Toa đấm vào ngực anh một cái, đáp: “Không có mà.”
Giang Phong thuận thế lùi lại một bước, Từ Toa kinh ngạc: “Trời ơi, anh không sao chứ?”
Giang Phong: “Em ra tay cũng nặng quá…”
Từ Toa trừng to mắt, kêu: “Hả? Em xin lỗi, không phải em cố ý đâu, em cho rằng…”
Còn chưa nói xong, đã nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười của Giang Phong, cô lập tức hiểu ra người này cố ý. Từ Toa lập tức trừng to mắt, trông như tức giận: “Giang Phong!”
Giang Phong lập tức tránh né, bật cười bảo: “Anh sai rồi, là anh không tốt! Không nên cố tình giả đau…”
Từ Toa: “Hừ! Ăn một quyền của em đây!”
Giang Phong giả bộ bị đánh trúng, lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Ôi, anh sắp ngất mất.”
Từ Toa cười dữ dội, đá anh: “Anh đừng giả vờ nữa.”
Giang Phong nở nụ cười, hai người người tới người lui, một chút khách sáo nhỏ nhặt vừa rồi đó lập tức không còn tồn tại nữa.
Giang Phong cười đủ rồi, hỏi: “Nhà các em nhiều khách như vậy, có cần anh giúp không?”
Từ Toa: “Á!”
Lúc này cô mới nhớ ra, vừa rồi bà cô còn kêu cô qua đó giúp mà.
Từ Toa lập tức nói: “Xong rồi xong rồi, em còn đùa giỡn lung tung với anh nữa chứ, vừa rồi bà em còn kêu em qua giúp bà.”
Giang Phong chủ động xin đi giết giặc: “Anh biết nấu ăn, cần anh giúp không?”
Từ Toa: “Anh giỏi cỡ nào?”
Giang Phong nghĩ ngợi rồi đáp: “Xem như siêu cấp giỏi đi!”
Những năm này, anh đều tự mình xử lý bữa ăn, hiển nhiên rất thạo rồi.
Anh cũng là người rất thiện về mỹ thực.
Nhưng Từ Toa lại quan sát anh từ trên xuống dưới với vẻ nghi ngờ, rất lâu sau, mới chần chừ hỏi: “Không phải anh đang chém gió đấy chứ?”
Nếu người khác nói mình rất giỏi nấu ăn, Từ Toa chắc hẳn sẽ tin ngay lập tức, nhưng Giang Phong thì sao? Từ Toa phải do dự một chút, dù sao thì bạn cũng rất khó tưởng tượng được một người cái gì cũng biết làm. Lớn lên không tệ, đầu óc thông minh, y thuật… y thuật cũng chưa kiểm tra được.