Chương 369: Anh biết mà
Giang Phong đột nhiên nở nụ cười, trở tay nắm lấy tay cô, nói: “Anh biết em sẽ đồng ý mà.”
Từ Toa: “Đúng đó đúng đó, đồng ý rồi.”
Nói đến đây, cô đột nhiên giãy khỏi bàn tay của Giang Phong, ấn lên ngực anh, nói: “Anh nói anh thích em một lần nữa đi.”
Giang Phong: “?”
Từ Toa: “Anh nói đi chứ?”
Giang Phong nghiêm túc: “Anh thích em.”
Từ Toa cảm giác được trái tim đang đập của anh, nói: “Anh lại nói thích em nữa đi.”
Giang Phong: “Anh thích em, rất thích em, rất thích, rất thích Từ Toa.”
Cuối cùng Từ Toa cũng cảm thấy mỹ mãn, cô ngẩng đầu, nở nụ cười xán lạn: “Tim anh đập cực kỳ nhanh.”
Giang Phong: “Vậy anh cũng phải thử chút.”
Tay của anh còn chưa lại gần Từ Toa, lại dừng lại hỏi: “Được không?”
Từ Toa kiêu ngạo ưỡn ngực: “Được chứ! Anh mau thử xem trái tim em có đập nhanh hơn không?”
Tay của Giang Phong đặt lên vị trí trái tim của cô, nghiêm túc hỏi: “Từ Toa, em có thích anh không?”
Từ Toa cảm thấy gương mặt của mình nóng bừng, nhưng vẫn nghiêm túc: “Thích.”
Cô mang theo chút ý cười cùng khẩn trương, cũng vô cùng trịnh trọng: “Thích, em cũng thích anh.”
Giang Phong lại hỏi: “Có rất thích, rất thích không?”
Từ Toa nghiêng đầu nghĩ một chút, đáp: “Em không biết nữa, ôi, không biết có phải là rất thích, rất thích hay không, nhưng chính là thích.”
Cô nhìn Giang Phong, không biết anh có thất vọng hay không, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt của anh giống như sao trời trong đêm tối, anh vô cùng khẳng định: “Em rất thích anh, rất thích anh đấy.”
Từ Toa: “?”
Cô nghi ngờ nhìn Giang Phong, hỏi: “Không phải anh có lòng tự biên tự diễn đấy chứ?”
Giang Phong: “Anh mới không làm thế đâu, em thật sự rất thích anh, rất thích anh, khi em nói câu này, trái tim của em làm tay anh run lên đây này.”
Sắc mặt của Từ Toa đỏ bừng: “Không, không có.”
Giang Phong rất khẳng định: “Có!”
Từ Toa: “Nào có đâu!” Cô chỉ muốn làm một thiếu nữ có chứng hoang tưởng tuổi dậy thì thích làm điều ngược lại.
Chỉ có điều, Giang Phong cũng không phải là thanh niên có trí tuệ cảm xúc cao gì đó, anh kiên định, nhất định và khẳng định: “Thật sự có đấy, trái tim em đập dữ dội lắm đấy, khi em nói không biết tim đập nhanh nhất.”
Từ Toa: “… Anh cảm giác lầm rồi.”
Cô bảo: “Nhất định không phải.”
Giang Phong nhìn ánh mắt ngại ngùng trốn tránh của cô, đột nhiên hiểu ra tại sao Từ Toa lại nói như vậy, anh nở nụ cười, nụ cười thật rạng rỡ, ra sức xoa đầu Từ Toa: “Em có, em thích anh.”
Từ Toa: “Không đâu.”
Cô không nhịn được mà đánh Giang Phong, Giang Phong vừa cười vừa né, nói: “Em có.”
Nơi này không nhỏ, ngược lại cũng tiện cho hai người bọn họ, hai người em đuổi anh chạy, rất nhanh đã náo loạn.
Hai cách nói đánh là thân mắng là yêu và liếc mắt đưa tình này, thật sự không hề sai một chút nào.
Hai người ầm ĩ một lúc, lập tức lại bật cười.
Giọng nói của Từ Toa líu ríu, không ngơi một phút giây nào.
“Giang Phong, anh tính đối phó với ba em thế nào?”
“Giang Phong, thân thủ của anh rất tốt, anh dạy em đi, dạy em đi.”
“Giang Phong, anh là người học y, có phải rất am hiểu tấn công vào nhược điểm của người khác không…?”
“Giang Phong, anh là đối tượng của em, sau này nấu đồ ăn ngon, đừng quên em đó…”
“A a a, Giang Phong, em nhớ ra rồi, tuy rằng chúng ta không thể ăn ở nơi này, nhưng chúng ta có thể nhóm lửa nấu cơm ở đây! Làm xong thì mang ra ngoài, ý kiến này có tuyệt không hả?”
“Giang Phong…”
Từ Toa giống như một con chim khách ồn ào, kêu không ngừng. Nhưng Giang Phong cũng không thấy phiền phức, ngược lại còn cảm thấy rất náo nhiệt, tâm trạng rất tốt.
Từ nhỏ đến lớn, trong nhà anh chỉ có hai người, luôn luôn lặng lẽ lại tĩnh lặng. Anh ngưỡng mộ nhất chính là nhà người ta náo nhiệt, cho dù là cãi nhau cũng cảm thấy vô cùng có nhiệt, đều là chuyện tốt.
Anh nhìn Từ Toa, gương mặt tràn đầy ý cười.
Từ Toa: “Giang Phong, anh thật sự rất thích cười đấy, anh là người thích cười nhất mà em từng gặp.”
Hơn nữa còn là nụ cười chân thành phát ra từ tận đáy lòng.
Yêu cầu của người này thật sự rất ít, có thể tiếp xúc thêm với người khác, sẽ cảm thấy thực sự vui vẻ. Cô cũng chưa từng thấy người nào dễ vui vẻ hơn anh.
Quả nhiên một giáo viên nào đó trước khi xuyên không nói đúng, người đã từng chịu khổ, chỉ một chút ngọt ngào cũng có thể lấp đầy người đó.
“Giang Phong, vậy anh cảm thấy những lời em nói có đạo lý hay không…?
Giang Phong: “Có! Hay là bây giờ chúng ta nấu cơm luôn?”
Từ Toa nâng mắt nhìn đồng hồ cây đặt trong văn phòng, lắc đầu: “Không được, anh xem thời gian không đủ.”
Giang Phong: “Vậy chúng ta đi dạo xung quanh một chút nhé?”