Chương 370: Đoán đồ
Đôi mắt của Từ Toa sáng ngời, búng tay một cái: “Mở chuyển phát nhanh, em dẫn anh đi mở hàng chuyển phát nhanh, đào kho báu.”
Giang Phong: “Được!”
Tuy rằng anh cũng đã tới rất nhiều lần, nhưng mức độ quen thuộc của anh đối với nơi này còn chưa đến một phần mười nghìn của Từ Toa, điểm này thật sự không sai chút nào.
Bưu cục Thái Điểu mà Từ Toa nói, vừa vặn nằm ngay chính giữa cứ điểm hiện tại của bọn họ và con đường đó của Từ Toa, cô bảo: “Thực ra bưu cục Thái Điểu này rất nhỏ, đợi chúng ta tìm được kho hàng trung chuyển chuyển phát nhanh, như vậy chúng ta mới phát tài.”
Cô đã đọc rất nhiều văn mạt thế có không gian tích hàng, có thể đào được bảo bối ở điểm chuyển phát nhanh, cảm thấy bọn họ cũng có thể.
“Anh hy vọng nhất có thể tìm được gì ở trong đống hàng chuyển phát nhanh?” Từ Toa nghiêng đầu hỏi Giang Phong.
Giang Phong không có một chút do dự nào: “Đồ ăn.”
Anh bảo: “Tuy rằng những thứ khác cũng tốt, nhưng vẫn phải giải thích nguồn gốc, nên đồ ăn là thuận tiện nhất, ăn vào bụng là hết. Hơn nữa, có thể ăn no bụng cũng khiến người vui vẻ.” Đây là suy nghĩ quen thuộc chỉ người từng chịu đói mới có.
Từ Toa gật đầu: “Em cảm thấy cũng đúng.”
Cô cũng nghĩ như vậy, nhưng mục đích của cô và anh khác nhau.
Cô chỉ đơn thuần là ngứa miệng thôi.
Hai người chạy đến bưu cục Thái Điểu, Từ Toa cảm thán: “Thực ra bên này không có nhiều thứ như chợ bán buôn, có thể đào được kho báu hơn, nhưng tới nơi này mở hàng chuyển phát nhanh, lại có loại vui vẻ của hộp bí mật.”
Giang Phong: “Hộp bí mật?”
Từ Toa: “Vậy anh biết bên trong có gì sao?”
Giang Phong lắc đầu: “Không biết.”
Từ Toa: “Vậy không phải là hộp bí mật sao?”
Giang Phong nghĩ ngợi, gật đầu: “Có lý.”
Hai người ngồi xuống, Từ Toa: “Chúng ta thi đoán đồ đi?”
Trò chơi này thật sự chơi mười nghìn lần cũng không ngại chán.
Giang Phong: “Được.”
Anh nghĩ ngợi, rồi nói: “Lần này chúng ta cẩn thận chút chứ? Nhất định sẽ đoán trúng.”
Từ Toa trừng to mắt: “Vậy nếu như hai người đều không đoán trúng thì sao?”
Giang Phong: “Vậy thì ai cách đoán trúng gần nhất xem như người đó đúng, còn rất xa thì hòa.”
Từ Toa bùng lên ý chí chiến đấu hừng hực, nói: “Được, quyết định như vậy đi!”
Hai người quan sát một chút, Từ Toa chỉ vào một cái trong số đó, nói: “Vậy bắt đầu từ cái đó nhé?”
Giang Phong gật đầu, anh cầm hộp lên, sau đó lại đưa cho Từ Toa: “Em đoán trước đi.”
Từ Toa cảm giác một chút, đáp: “Đây chắc hẳn là đồ chơi nhồi bông.”
Giang Phong nhướng mày, anh nói: “Anh đoán là loại tương tự với thảm.”
Hai người rất nhanh đã bóc hộp ra, là một con gấu lớn có dáng vẻ ngây thơ rơi xuống trước mặt hai người, Từ Toa cười hì hì: “Anh xem! Là gấu! Đoán trước khá có ưu thế chứ hả? Lần sau cho anh đoán trước.”
Giang Phong phất tay, mỉm cười: “Cho dù cho anh đoán trước, anh cũng không đoán trúng. Trong kho kiến thức của anh, không có thứ này.”
Anh gần như có bộ dáng hơi không cam lòng, còn đâm một cái vào mũi của con gấu to, nói: “Mày nói mày xem, vậy mà lại kéo chân tao.”
Từ Toa thấy anh có tính trẻ con như vậy, giống như con vịt nhỏ cạp cạp cạp cười ngả sang một bên, Giang Phong chọc cô: “Đừng hòng đắc ý, lần sau anh sẽ thắng.”
Từ Toa cười đến đôi mắt cong lại: “Ái chà, cái này cho anh, chúng ta tái chiến.”
Từ Toa lắc đầu cái hộp một chút, nói: “Cho anh đoán trước.”
Giang Phong nhận lấy, nghĩ một chút, đáp: “Anh đoán văn phòng phẩm như bút và tẩy.”
Từ Toa: “Em đoán là mô hình.”
Đây lại là một từ mới, hai người rất nhanh đã bóc hộp ra, quả nhiên là một mô hình mỹ thiếu nữ hoạt hình thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Giang Phong tò mò quan sát, nâng mắt nhìn về phía vẻ mặt đắc ý của Từ Toa, anh cạch một cái dựa người lên cái giá hàng chuyển phát nói: “Xong rồi, lại là một thứ mới mà anh không biết nữa. Hay là, thực ra em đoán trước đối với anh vẫn có chút lợi ích, bởi vì có thể gợi ý cho anh. Bằng không với lượng kiến thức dự trữ này của anh không ổn.”
Từ Toa liếc nhìn anh: “Cũng không biết người nào nói mình có chỉ số thông minh cao đấy, ha ha.”
Giang Phong vô cùng chân thành: “Chỉ số thông minh cao và kiến thức là hai vấn đề, chỉ số thông minh của anh không thấp mà, nhưng kiến thức lại không bằng em!”
Từ Toa: “Dù sao anh cứ dứt khoát thừa nhận mình không bằng em đi cho rồi.”
Giang Phong: Vô cùng oan ức.
“Không được, tái chiến! Tuyệt đối không chịu thua!”
….
Sáng mùa đông vô cùng lạnh, không khiến người thoải mái giống như mùa hè, Từ Toa mặc bộ độ chạy bộ buổi sáng, đứng ở cửa khởi động cánh tay và chân, đang vận động thì nhìn thấy ba cô đi từ bên ngoài về, trên đầu còn lấm tấm mồ hôi.